Thư Nhan hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, giờ đây cô ấy chỉ muốn nói chuyện với ba mẹ, chỉ khi làm mẹ cô mới biết được lòng của cha mẹ, điểm này không hề giả, sau khi bản thân có con mới biết làm cha mẹ không dễ dàng.
"Mẹ, mẹ ơi, con sai rồi. Sau này con sẽ nghe lời mẹ và không bao giờ chống lại mẹ nữa. Mẹ ơi, con xin lỗi. Ba ơi, con xin lỗi. Con rất nhớ ba mẹ, con thật sự rất nhớ mọi người."
Thư Nhan cứ khóc mãi, sau đó đi theo họ đến đồn cảnh sát, đến nhà tang lễ và trở về quê nhà, nhìn họ tổ chức tang lễ cho cô, nhìn em trai cô chạy về ôm ba mẹ khóc.
Cô kêu mãi, nhưng không ai nghe thấy giọng nói của cô.
Hôm nay, Thư Ngạn đột nhiên bước vào một nơi trắng xóa, cô đi mãi đi mãi thì đến phòng khách nhà mình, ngồi vào ghế sô pha với ba mẹ cô.
"Ba, mẹ..."
"Nhan Ny, là con sao? Nhan Ny của mẹ! Mẹ sai rồi, mẹ không nên ép con, nếu không con sẽ không bỏ nhà đi đến một nơi xa như vậy, và con sẽ không..."
"Nhan Ny?" Ba Thư đưa tay lên sờ mặt con gái.
Cô đưa tay nắm lấy tay ba Thư,"Ba ơi, con là Nhan Ny, con về thăm mọi người đây."
Nói xong, cả ba ôm nhau khóc, Thư Nhan có cảm giác sau khi gặp lại ba mẹ lần này, có thể phải rời đi nên không tiếp tục khóc nữa, cô muốn nói chuyện với ba mẹ nhiều hơn.
Cô không có gì phải giấu diếm với cha mẹ mình, Thư Nhan nói cho họ biết, cô không thật sự c.h.ế.t mà là du hành đến một thời gian và không gian song song, còn kết hôn và trở thành một người mẹ. Cô kể cho họ nghe về Phương Trạch Vũ, Tiểu Bảo, và người bạn thân Hồ Thụy Tuyết, câu trước không ăn khớp với câu sau, dù sao nghĩ đến cái gì sẽ nói cái đấy.
Thư Nhan cảm thấy cơ thể truyền đến một lực hút, lưu luyến nhìn cha mẹ,"Con cảm thấy mình phải đi rồi, ba, mẹ, ba mẹ tự chăm sóc mình nhé, kiếp sau, con vẫn là con gái của ba mẹ."
Nhìn Thư Nhan biến mất, ba Thư và mẹ Thư giật mình tỉnh dậy, hai người nhìn nhau và kể về giấc mơ của nhau, họ liền tin rằng thật sự là con gái mình đến báo mộng.
"Ông Thư, ông nói con người thật sự có linh hồn sao?" Mẹ Thư cảm thấy khó tin, nhưng cũng muốn tin, như thế con gái bà sẽ sống theo một cách khác ở một nơi nào đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chắc chắn có, nhưng có phải là thật hay không, chúng ta thử xem không phải sẽ biết ư." Ba Thư đứng dậy đi đến phòng của Thư Nhan, tìm được cuốn nhật ký trong ngăn kéo theo lời Thư Nhan nói, và mở ra theo mật khẩu cho đưa, trang đầu tiên kẹp ảnh của cả nhà họ, nước mắt liền rơi như mưa.
"Con gái của chúng ta, vẫn còn sống..." Mẹ Thư ở bên cạnh như vui như buồn nói.
"Nhan Nhan, Nhan Nhan..."
Thư Nhan mở mắt ra và nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Phương Trạch Vũ.
"Em tỉnh rồi." Phương Trạch Vũ thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi anh thực sự cảm thấy Thư Nhan sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, trái tim anh quặn lại đau đớn,"Em cứ khóc đi, anh gọi thế nào em cũng không tỉnh lại, lại gặp ác mộng sao?"
Phương Trạch Vũ nhớ Thư Nhan từng nói đến những việc cô đã trải qua trước đây ở quê nhà, chắc chắn là nơi này đã tổn thương cô quá nhiều cho nên cô mới luôn gặp ác mộng, anh quyết định ăn tết xong sẽ trở về Nam Thành và không ở lại đây thêm một phút nào nữa.
"Em không sao, chỉ là em..." Thư Nhan lau nước mắt,"Chỉ là em vừa mơ một giấc mơ vui buồn lẫn lộn mà thôi."
TBC
"Đừng sợ, có anh ở bên cạnh em." Phương Trạch Vũ ôm Thư Nhan.
"Vâng." Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Phương Trạch Vũ, khóe miệng Thư Nhan khẽ nhếch lên: "Ba, mẹ, mọi người đừng lo lắng, con sẽ sống thật tốt ở một thế giới khác."
"Cô đúng là tiện nhân, tôi đối xử với cô tốt như vậy mà cô lại dám vụng trộm sau lưng tôi sao." Diệp Chí Cường giữ lấy Lý Kiều Kiều, anh ta giơ tay lên muốn đánh cô ta.
Lý Kiều Kiều sợ hãi nhắm mắt lại mà kêu lên thế nhưng cô ta lại không cảm giác thấy đau gì cả, cô ta cắn môi cẩn thận mở mắt ra nhìn Diệp Chí Cường chỉ thấy anh ta đang bày ra vẻ mặt đau buồn nhìn cô ta.
"Vì cô mà khi tôi ra khỏi nhà bị bà con lối xóm chế giễu, lăn lộn tha hương nơi đất khách quê người để phát triển lại từ đầu. Tôi ở bên ngoài vất vả kiếm tiền như vậy chỉ vì không muốn để cho cô phải chịu khổ cùng tôi, nhưng kết quả thì sao? Cô cầm tiền của tôi đi ra bên ngoài để nuôi tiểu bạch kiểm (*)." Nói đến câu cuối cùng thì hốc mắt của Diệp Chí Cường cũng đỏ lên.
(*) 小白脸 (Tiểu bạch kiểm): Có hai ý nghĩa, nghĩa thứ nhất dùng để chỉ những chàng trai trẻ và đẹp trai. Nghĩa thứ hai dùng để chỉ những người đàn ông chuyên ăn bám phụ nữ.
"Không phải như vậy, anh Cường anh nghe em nói đã, chuyện không phải như vậy đâu." Lý Kiều Kiều cũng luống cuống, quả thật cô ta cũng đã rung động với tên công tử chuyên ra vẻ nịnh bợ này nhưng thật sự cô ta còn chưa suy nghĩ vượt quá giới hạn.