Cho dù là lúc này, Tô Tuyết Y vẫn trông thanh lãnh thoát tục.
Nếu không phải trong mắt chàng có ánh sáng lấp lánh ẩn sâu đầy khắc chế, thật sự khó có thể nhìn ra cảm xúc hiện tại của chàng.
Chỉ riêng khuôn mặt tinh tế như tranh vẽ của chàng cũng đủ khiến người ta say đắm.
Lúc này, Thẩm Nguyệt Dao cũng đã mê mẩn đến sắp mất đi lý trí.
Tô Tuyết Y khẽ thở dài, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi của Thẩm Nguyệt Dao.
Chàng đặt hai tay của Thẩm Nguyệt Dao lên đỉnh đầu, một tay nắm lấy, sau đó cúi đầu từ từ nghiêng người, thì thầm bên tai nàng: “Dao nương, ta cũng rất nhớ nàng, nàng nỡ lòng để ta khó chịu sao?”
Chỉ một câu nói này, khiến tim gan Thẩm Nguyệt Dao tê dại run rẩy, không thể nói thêm được lời nào.
Ầm…
Đại não nàng cũng tựa như pháo hoa bùng nổ.
Thanh âm khẽ thì thầm của chàng, càng có thể khơi dậy những cảm xúc sâu kín nhất trong lòng người.
Da thịt gò má Thẩm Nguyệt Dao đều nhuốm sắc hồng, trông vô cùng động lòng người.
Khi Thẩm Nguyệt Dao tình cảm dâng trào đến tột cùng, không thể tự kiềm chế, nàng khẽ gọi tên Tô Tuyết Y.
“Tuyết Y~”
“Ừm, ta đây…”
“Chàng như vậy thật xấu xa~” Chỉ biết hành hạ thiếp thôi.
“Ngoan, ta chỉ xấu với nàng thôi.”
Ngày thường, Tô Tuyết Y thanh thanh lãnh lãnh, quyết không thể nói ra những lời như vậy.
Cũng chỉ vào lúc này, chàng mới dường như biến thành một người khác, như yêu nam trong đêm tối, chỉ muốn nuốt chửng nàng vào bụng.
Thẩm Nguyệt Dao không chịu nổi, tựa như cuộn sóng giữa biển khơi.
Trong mắt nàng càng không tự chủ được tràn ra ánh nước.
Tô Tuyết Y cúi đầu ôn nhu l.i.ế.m đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng, khẽ dỗ dành nàng: “Ngoan, lát nữa sẽ xong thôi.”
Thẩm Nguyệt Dao lúc này mới nhận ra, Tô Tuyết Y lúc này cũng biết nói dối, "lát nữa" mà chàng nói thật sự rất lâu.
Các ngón chân Thẩm Nguyệt Dao co rụt lại.
Mềm nhũn rụt rè cầu xin tha thứ.
Nhưng sắc mắt Tô Tuyết Y tối sầm, mang theo ánh sáng lấp lánh thâm thúy, cứ thế nhìn nàng, dường như muốn thông qua cách này để trút bỏ hết mọi nỗi nhớ nhung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không ai biết, khi nhớ nhung quá sâu, tim chàng cũng sẽ đau nhói.
Giờ đây, chân thật cảm nhận được hơi thở của nàng, chàng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Dao nương, ở lại đây với ta vài ngày có được không?”
Thẩm Nguyệt Dao mơ mơ màng màng, ứ ừ cũng không nói thành lời.
“Không… không…”
Thẩm Nguyệt Dao gần như không nghe rõ Tô Tuyết Y đang nói gì, chỉ có thể bản năng nói ra những từ ngữ như vậy.
Ánh mắt Tô Tuyết Y càng tối sầm, mang theo vẻ mị hoặc, dường như có thể dễ dàng mê hoặc lòng người.
Lúc này, chàng hận không thể nhào nặn nàng thật mạnh vào tận đáy lòng.
Chàng muốn mọi lúc mọi nơi đều mang người trong lòng bên cạnh, nhưng lại biết nàng cũng có những việc cần làm.
“Trong thư từ chẳng phải nói sẽ đến gặp ta sớm sao?”
Thẩm Nguyệt Dao nước mắt giàn giụa, lúc này căn bản không chịu nổi sự nhiệt tình của Tô Tuyết Y, nàng đâu biết Tô Tuyết Y nhớ nhung đến điên cuồng, không biết ngừng nghỉ, sau đó nàng đến cả sức nói cũng không còn.
“Ta có nghĩ đến việc sớm đến thăm chàng, nhưng… nhưng mà…”
Nhưng mà cái gì, sau đó nàng cũng không nói ra được nữa.
Có lẽ Tô Tuyết Y cũng không cần nàng trả lời, chỉ muốn nàng dùng cách này để bù đắp cho chàng.
Tô Tuyết Y nhìn sâu vào Thẩm Nguyệt Dao.
Chàng nghĩ, chàng cũng chẳng phải người tốt gì.
Chỉ là chàng đã quen hỷ nộ không lộ ra sắc mặt.
Chỉ là Dao nương của chàng chỉ có thể là của chàng.
Chàng cũng không cho phép bất cứ ai làm nàng tổn thương dù chỉ một li một tí.
Chàng thực sự hy vọng thi Hội đến sớm một chút, sau khi đạt được công danh, liền có thể mang Dao nương về bên mình.
Gà Mái Leo Núi
Chỉ là Dao nương của chàng quá đỗi xinh đẹp, đặc biệt là lúc này, kiều diễm tuyệt sắc.
Chàng thậm chí còn có cảm giác muốn giấu nàng đi.
Suy nghĩ đen tối này, Tô Tuyết Y phải dùng khả năng tự kiềm chế mới có thể kiểm soát được.
Tình đến chỗ sâu, Tô Tuyết Y cuối cùng cũng hỏi ra câu mà hắn muốn nàng trả lời từ tận đáy lòng: “Yêu ta không?”