Giọng Tô Tuyết Y trầm thấp mang theo từ tính quyến rũ, khiến người nghe, đều không thể kiểm soát được mà tim đập run rẩy.
Huống chi chàng lại dán sát tai nàng nói câu này.
Hơi thở của chàng như lông vũ, nhẹ nhàng lướt qua dây đàn trái tim nàng, mang theo cảm giác tê dại khẽ run.
Nỗi nhớ nhung, tình cảm trong lòng bỗng chốc được khơi gợi hết thảy.
Thân thể Thẩm Nguyệt Dao mềm nhũn, bất giác nhẹ nhàng tựa vào lòng chàng, khẽ nói: “Ừm, nhớ chứ.”
Làm sao mà không nhớ, đã mấy tháng rồi không gặp Tô Tuyết Y.
Lúc này tựa vào lòng chàng, hít thở hương thơm thanh khiết dễ chịu trên người chàng, Thẩm Nguyệt Dao mới có cảm giác an tâm.
Trong lòng nàng còn rất vui mừng, vì đã gặp được Tô Tuyết Y.
Tô Tuyết Y nghe Thẩm Nguyệt Dao nói nhớ, tâm thần khẽ động, chàng hơi buông Thẩm Nguyệt Dao ra, vươn tay nhẹ vuốt đôi mày mắt của nàng, sửa lại tóc cho nàng, rồi ôm nàng từ từ cúi đầu xuống.
Môi Tô Tuyết Y hạ xuống.
Chàng rất dịu dàng ngậm lấy cánh môi nàng, đoạt lấy hơi thở của nàng.
Chàng trông có vẻ dịu dàng, nhưng lại vô hình trung mang đến cảm giác áp bức, ôn nhu mà nhiếp nhân tâm phách.
Thẩm Nguyệt Dao cảm thấy mình bị một tấm lưới dày đặc bao vây, trong hơi thở toàn là khí tức thanh thoát dễ chịu của chàng.
“Tuyết Y~”
Giữa môi răng thì thầm, Thẩm Nguyệt Dao khẽ gọi Tô Tuyết Y.
Gà Mái Leo Núi
Tô Tuyết Y dịu dàng dỗ dành: “Ngoan~”
Mặc dù lúc này, động tác của Tô Tuyết Y rất dịu dàng, nhưng chỉ có bản thân chàng mới biết, con thú đang bị kiềm nén trong cơ thể chàng sắp xông ra khỏi gông cùm.
Nhưng chàng sợ làm vợ mình hoảng sợ, nên chỉ có thể dịu dàng đối đãi nàng.
Lâu ngày không gặp, nỗi nhớ càng sâu, sức tự chủ mà chàng vẫn tự hào lúc này cũng không còn mấy tác dụng.
Thẩm Nguyệt Dao chỉ cảm thấy dòng điện chạy khắp thân thể thông qua môi đào.
Thân thể nàng khẽ run rẩy, nhưng Tô Tuyết Y vẫn ôm chặt nàng, khiến nàng chỉ có thể dán sát vào hắn mà hít thở.
Hàng mi của Tô Tuyết Y ôn nhu mà đầy khắc chế.
Từng chút một, chàng khơi gợi tình ý sâu đậm của Thẩm Nguyệt Dao, khi nàng khó bề kiềm chế, liền nũng nịu mềm mại gọi chàng: “Tuyết Y, Tuyết Y… phu quân~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta đây…”
Thẩm Nguyệt Dao lắng nghe thanh âm của Tô Tuyết Y, chỉ cảm thấy giọng chàng thật êm tai.
Tựa như tiếng cổ cầm, lại như suối ngàn trong vắt, gột rửa thân tâm người nghe.
Sắc mắt Tô Tuyết Y dần tối lại, ngón tay ngọc ngà thon dài lướt xuống, nhiệt độ mát lạnh chạm vào da thịt nàng, khơi dậy những đợt run rẩy mạnh hơn.
Khiến Thẩm Nguyệt Dao khó bề chống đỡ, hơi thở dần dồn dập.
Không biết từ lúc nào, cúc áo trong của Thẩm Nguyệt Dao đã được cởi bỏ.
Đây là chiếc áo trong do chính Thẩm Nguyệt Dao tự làm sau khi nàng đến thời đại này.
Vẫn còn nhớ lúc trước, khi hai người làm chuyện đó, Tô Tuyết Y căn bản không biết cách cởi.
Giờ đây chàng đã thành thạo như đã quen, rất dễ dàng có thể luồn tay ra phía sau để mở cúc áo.
“Ưm…”
Thẩm Nguyệt Dao chỉ cảm thấy toàn thân tê dại vô cùng.
Nàng hít thở sâu, dường như chỉ có thể nương tựa vào Tô Tuyết Y.
Thẩm Nguyệt Dao dùng đôi mắt ướt át nhìn Tô Tuyết Y.
Ai có thể ngờ phu quân của nàng, ngày thường thanh lãnh như ngọc, vào lúc này lại yêu mị đến thế.
Đôi mắt thanh lãnh như tranh vẽ của Tô Tuyết Y giờ đây tựa như nhuốm sắc hồng, trầm tĩnh thâm sâu, vô cùng mị hoặc.
Hơi thở khẽ trầm xuống của chàng càng thêm trầm ấm mê hoặc.
Không biết từ lúc nào, Tô Tuyết Y đã ôm Thẩm Nguyệt Dao nằm xuống.
Xiêm y của Thẩm Nguyệt Dao cũng lơi lả cả ra.
Thẩm Nguyệt Dao nhận ra điều gì, khẽ đẩy Tô Tuyết Y: “Đây là ban ngày, đang ở thư viện…”
Lúc này, các ngón tay Thẩm Nguyệt Dao mềm nhũn không chút sức lực.
Chính nàng cũng không hề hay biết, vừa mở miệng nói chuyện, giọng nàng đã mềm mại vô cùng.
Dường như đang làm nũng, rõ ràng là nói không, nhưng trong mắt lại ánh lên sắc thái kiều diễm.
Nàng của lúc này vô cùng mê người.