Ngay khi Cố Tâm Nguyệt ngó nghiêng, cố gắng tìm kiếm một chút ánh sáng trong màn đêm đen kịt, quả nhiên trên núi xuất hiện một luồng sáng đang từ từ di chuyển xuống chân núi, ánh sáng lập tức đánh thức những người nhà họ Cố đang lo lắng chờ đợi dưới chân núi, Cố Đại Sơn và Cố lão đầu vội chạy ra đón.
Những thanh niên dưới chân núi thấy vậy, liền giơ đuốc lên, chuẩn bị bước lên.
Không lâu sau, mọi người đều trở vê chân núi, Cố Tâm Nguyệt mới nhìn thấy người nằm trên chiếc cáng đơn sơ mà mọi người khiêng, vậy mà lại là nhị ca.
Mà kẻ chủ mưu - đệ đệ của Tiền Thị, Tiền Hành thì đang cầm đuốc đứng thở hổn hển ở một bên.
Thấy Tiền lão đầu và Tiền Thị, hắn vội vàng trốn tránh: "Cha, chúng ta mau về nhà thôi."
Tiền lão đầu kiểm tra một lượt, phát hiện nhi tử bảo bối của mình không bị thương gì, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ông ta vừa định nói gì đó thì lập tức bị tiểu nhi tử kéo lại: "Cha, có gì vê nhà rồi hỏi, chúng ta mau ởi thôi. ˆ
Nếu không đi, e rằng hắn sẽ bị người nhà họ Cố giữ lại tính sổ.
Tiền lão đầu thấy vẻ mặt hắn chột dạ, ông ta như có linh cảm, chân cũng nhanh nhẹn hơn: "ĐiI”
Tiền Thị đang đứng ở góc tường, vốn định xông tới xem Cố Nhị Dũng, nào ngờ lại bị đệ đệ kéo lại: "Tỷ, đừng nhìn nữa, phu quân của tỷ lúc này e rằng dữ nhiều lành ít, cho dù có chống đỡ được thì đôi chân cũng đã bị phế, không bằng tỷ theo chúng ta về đi."
Tiền Thị bỗng nhiên ngây người tại chỗ, đầu óc ong ong.
Dữ nhiều lành ít? Chân đã bị phế?
Chưa kịp phản ứng lại, nàng ta đã bị đệ đệ Tiền Hành kéo đi một đoạn đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Không được, ta phải đi xem Dũng ca, bây giờ hắn bị thương nặng, ta mà không ở bên cạnh thì không ổn." Tiền Thị bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng muốn quay về.
"Tỷ, tỷ vẫn chưa hiểu à? Bây giờ tỷ mà về thì hoặc là làm quả phụ, hoặc là thủ tiết với một kẻ tàn phế cả đời!" Tiên Hành thấy nàng ta không phối hợp, không nhịn được quát lên: "Ta là vì tốt cho tỷ, lần này tỷ phu bị thương là để cứu ta, đợi người nhà họ Cố biết được, bọn họ sẽ cho tỷ quả ngọt à?"
Tiền Thị bị quát cho giật mình, vội vàng đi theo cha con bọn họ, bước nhanh bước chậm đi về phía nhà ngoại ở thôn bên cạnh.
Người nhà họ Cố một lòng lo lắng cho vết thương của Cố Nhị Dũng, vội vàng hợp sức khiêng hắn về nhà.
Mặc dù trong lòng mọi người đều rất lo lắng, nhưng trước đó bọn họ đã được Cố Tâm Nguyệt tiêm phòng, lúc này ai nấy đều nhanh chóng bận rộn, không khí không hề hỗn loạn.
Cố Đại Sơn đã sớm chạy đi tìm đại phu.
Hứa Thị và Trương Thị khiêng nước nóng vừa đun vào.
Cố Tâm Nguyệt kiểm tra sơ qua cho Cố Nhị Dũng trước, mọi người cũng đã chứng thực được tình huống của hắn theo lời của tam ca.
Nhị ca là vì cứu Tiền Hành, cho nên mới bị liên lụy ngã xuống núi.
Lúc Cố Tam Thanh và Tống Dập chạy tới, Tiền Hành đang nằm trên chân nhị ca, còn nhị ca đã ngã trong vũng máu.
May mà Tống Dập đã tìm được một số cỏ cầm m.á.u trên núi đắp lên, xé vải trên quần áo, buộc thanh gỗ cố định hai chân hắn lại, lại cùng Cố Tam Thanh dùng thân cây làm cáng đơn giản mới khiêng được người xuống.
Cố Tâm Nguyệt quay đầu nhìn Tống Dập với ánh mắt biết ơn, nếu không phải nhờ hắn, e rằng hậu quả không thể tưởng tượng nổi.