Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 107



Hai năm nay, Diêu chưởng quầy của tửu lâu không gặp được Tần Tam thiếu, đương nhiên tiếp đón hắn rất nồng nhiệt, nghe nói Tần Tam thiếu thích ăn hạt dễ rang đường ven đường, hắn liền vội vàng sai tiểu nhị đi mua.

Gần đến giờ ăn, khách trong tửu lâu thưa thớt, hoàn toàn không thấy cảnh tượng phồn hoa như hai năm trước.

Tân Tam thiếu không vui nhấp một ngụm trà, Diêu chưởng quầy thì ở bên cạnh lau mồ hôi, giải thích: "Tần Tam thiếu, tình hình năm nay không tốt lắm, người có tiền cũng không muốn ngày nào cũng đến tửu lâu uống rượu, quan trọng là nơi này hạn hán, phần lớn cá tôm và rau xanh ở chỗ chúng ta chỉ có thể từ nơi khác chuyển đến, chỉ phí cũng tăng lên rất nhiều."

Thấy hắn chỉ cau mày, không mắng chửi, Diêu chưởng quầy cẩn thận bưng hạt dẻ rang đường mua về lên.

"Tân Tam thiếu, đây là hạt dẻ rang đường mới rang trong trấn, mới ngài nếm thử."

Tân Tranh đang hơi bực bội, thấy hạt dẻ rang đường này, hắn bỗng nhiên thấy thèm, liền lấy một hạt cho vào miệng.

Mới nhai hai cái, hắn liền lập tức nhổ ra: "Các ngươi mua hạt dẻ rang đường này ở đâu vậy? Sao lại khó ăn thế?"

So với hương vị của cửa hàng mà hắn mua trước đây thì quả là một trời một vực.

Diêu chưởng quầy vội vàng sai người đi dò hỏi, một lúc sau hắn mới vội vã chạy lên bẩm báo: "Tam thiếu, cửa hàng hạt dẻ rang đường này đúng là mới khai trương, gần đây nhà bán hạt dẻ rang đường trên phố Bắc Đại không bán nữa."

"Ồ? Thật đáng tiếc." Tần Tranh cụp mắt xuống, dường như thực sự vẫn còn nhớ mãi hương vị hạt dẻ rang đường trước đây.

Diêu chưởng quầy thấy vậy, không nhịn được đề nghị: "Nói cũng khéo, ta vừa hay quen biết nhà bán hạt dẻ rang đường trước đây, bình thường khi bọn họ sẵn được thú rừng trên núi đều sẽ mang đến đây cho ta, đúng rồi, dạo trước bọn họ còn mang đến ba con rùa, phải biết rằng trời khô hạn thế này, sông suối gân như đều cạn kiệt, giờ bọn họ có thể tìm được những hạt dẻ hiếm như vậy, lại có thể rang mới lạ ngon như Vậy, chứng tỏ nhà đó vẫn có chút bản lĩnh. '

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tân Tranh nghe xong, quả nhiên hứng thú tăng lên vài phần.

Trước đây hắn không phải vì món ăn lạ này mới đến hay sao?

Mặc dù lần trước món cao lê thu và nấm tuyết ở đó đã hết, nhưng giờ tay nghề người bán hạt dẻ rang đường này cũng không tệ, nếu có thể gặp mặt, biết đâu sẽ có bất ngờ khác.

Vì vậy, Tân Tranh gật đầu đáp: "Chuyện này ngươi cứ sắp xếp đi, giờ ngọ ngày mai ta sẽ đến."

Diêu chưởng quây nhận được lệnh, vội vàng đích thân đến thôn Lê Hoa, tìm đến nhà họ Cố, nói rõ chuyện gia chủ của hắn có ý định mua bí quyết làm hạt dẻ rang đường, còn hẹn giờ ngọ ngày mai gặp nhau ở tửu lâu.

Người nhà họ Cố đang lo không biết làm thế nào để tiếp tục kinh doanh hạt dẻ rang đường, bỗng nhiên có tin tức này, bọn họ nhất thời không biết nên làm thế nào.

Vì vậy, cả nhà vội vàng gọi Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập đến bàn bạc.

Cách làm hạt dẻ rang đường thực ra rất đơn giản, cho dù bây giờ bọn họ không bán, sau này có lẽ người khác mò mẫm cũng có thể nghĩ ra.

Cố Tâm Nguyệt đương nhiên muốn trực tiếp bán công thức.

Một là nhị ca đang bị thương, bình thường hắn vốn khỏe mạnh, rang hạt dẻ ra đều rất ngon, nhất thời e rằng không thể làm được nữa.

Hai là trong nhà thực sự cần tích cóp tiền, không chỉ để nhị ca yên tâm khám bệnh, mà sắp đến trời lạnh, đủ loại áo bông, chăn bông phải sắm sửa, còn phải tích trữ thêm lương thực để qua đông, chưa kể đến việc chuẩn bị cho nạn đói năm sau.