Hai huynh muội nhà họ Cố nhìn nhau, vẻ mặt nghi ngờ: Không thì sao chứ?
Cố Tâm Nguyệt khẽ gật đầu: "Tất nhiên."
Vậy rốt cuộc ngươi định trả bao nhiêu tiền?
Đối diện với ánh mắt dò xét của Cố Tâm Nguyệt, Tần Tranh lại ngẩn người.
Hắn dứt khoát không định giữ kẽ nữa.
Hắn liền nói: "Công thức hạt dẻ rang đường này, ta có thể trả 30 lượng."
Cố Tâm Nguyệt và Cố Tam Thanh đều nhíu mày, nhìn nhau, không ngờ một công thức rang hạt dẻ đơn giản như vậy mà lại có thể bán được 30 lượng?
Có phải hơi quá đáng rồi không?
Dù sao nếu có người kiên nhẫn nghiên cứu, cũng có thể nghiên cứu ra được.
Người này ngốc nghếch mà nhiều tiền à?
Tân Tranh thấy cả hai đều cau mày, tưởng rằng bọn họ chê 30 lượng quá ít, dù sao thì nghề thủ công đó có lẽ là nghề truyền từ đời ông cha của bọn họ.
"Hay là, 50 lượng nhé?" Tần Tranh hắng giọng đề nghị.
Cố Tâm Nguyệt và Cố Tam Thanh lại nhìn nhau, trong mắt có một luồng sóng ngầm giống nhau, sau đó lại gật đầu với nhau.
"Được, 50 lượng. "
Cố Tâm Nguyệt có chút chột dạ lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, đó là tờ giấy mà tối hôm qua nàng nhờ Tống Dập viết giúp.
May mà tối qua Cố Tâm Nguyệt đã cẩn thận, cảm thấy một công thức chỉ có 1-2 câu, nói thẳng ra thì không chính thức và khá đơn giản.
Vì vậy, nàng mới cố tình mở rộng công thức thành một tờ giấy đầy đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên đó, từ cách chọn hạt dẻ, đến cách chọn cát đá, rồi đến chọn loại đường nào là tốt nhất, đều được ghi chú tỉ mi.
Cộng thêm văn phong và nét chữ của Tống Dập, tờ công thức này bây giờ quả thực xứng đáng với 50 lượng.
Tân Tranh nhận lấy, nhìn lướt qua, cũng bị nét chữ trên đó làm cho ngạc nhiên.
Hắn không khỏi nhìn Cố Tâm Nguyệt thêm một lần nữa.
Đợi đến khi 50 lượng bạc nặng trịch vào tay, Cố Tâm Nguyệt mới kéo hai hài tử đứng dậy, định rời đi.
Không đi, lỡ đâu lát nữa người ta đổi ý thì sao?
Diêu chưởng quầy nãy giờ vẫn nhịn không nói, lúc này hắn cũng thấy hơi đau lòng, là 50 lượng bạc đấy? Có thể mua được bao nhiêu hạt dẻ rang chứ?
Nhưng nghĩ đến việc giá tiền là do Tần tam thiếu chủ động tăng lên, nên hắn cũng không tiện nói gì.
Nhưng khó khăn lắm mới có người ở thị trấn này được Tân tam thiếu nhìn trúng, nếu nàng cứ thế mà đi thì chẳng phải đáng tiếc lắm hay sao?
Biết đâu nàng còn có nhiều bản lĩnh hơn nữa thì sao?
Nghĩ đến đây, Diêu chưởng quầy liền lên tiếng: "Chi bằng Cố nương tử và Cố huynh đệ ở lại dùng bữa trưa đi, dù sao cũng đã đến giờ ngọ rồi."
Cố Tâm Nguyệt vừa định mở miệng từ chối, nàng cúi đầu xuống, thấy hai hài tử dường như thực sự đã đói.
Trước đó nàng đã hứa sẽ đưa hai hài tử đến thị trấn ăn đồ ngon.
Hơn nữa lúc này đã đến giờ ăn trưa, nếu ra ngoài tìm thì sợ rằng một lúc nữa cũng không ăn được.
Sau khi do dự một lát, Cố Tâm Nguyệt liền lên tiếng: "Nghe nói Đa Vị Lâu là tửu lâu nổi tiếng ở trấn, ta đang định dẫn hai hài tử đi ăn thử nhưng vì các ngươi đã đưa tiền rồi, sao có thể để các ngươi tốn kém thêm nữa? Chúng ta vẫn là xuống đại sảnh dưới lầu tự ăn đi, Diêu chưởng quầy không cần khách sáo."
Tân Tranh vốn cũng muốn giữ mấy người lại cùng dùng bữa ở trên lầu.
Nhưng điều này thực sự không phù hợp với thân phận của hẳn, hắn đang do dự thì lại nghe Cố Tâm Nguyệt nhất quyết đòi tự mình dùng bữa ở đại sảnh.