Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 110



Không hiểu sao, hắn lại cảm thấy mình bị khinh thường, đành phải một mình ở lại trên lầu dùng bữa.

Bên kia, Cố Tâm Nguyệt dẫn theo hai hài tử xuống lầu, tìm một vị trí yên tĩnh ở đại sảnh.

Sau đó nàng gọi tiểu nhị chuẩn bị gọi món.

Đợi khi nhận được thực đơn mà tiểu nhị đưa tới, nàng không khỏi ngây người.

Không ngờ trấn Thanh Thủy là một nơi hẻo lánh như vậy, mà thực đơn của tửu lâu lại có thể cầu kỳ đến thế?

Đợi đến khi nàng mở ra thì hoàn toàn ngây người tại chỗ.

Sườn xào chua ngọt?

Cá sóc đen?

Đậu phụ Ma Bà?

Cá chua?

Đây... những món ăn này sao lại hiện đại như vậy?

Trước đó, trên đường đến đây, nàng còn đang nghĩ xem có nên đến tửu lâu bán thêm vài công thức nấu ăn hay không.

Không ngờ lại bị người khác đi trước một bước, chẳng lẽ thế giới này đã có người hiện đại đến à?

Cố Tâm Nguyệt nghi ngờ chỉ vào những bức ảnh trên thực đơn cho Cố Tam Thanh xem: "Tam ca, ca đã từng thấy mấy món ăn này bao giờ chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Tam Thanh cũng nhìn mà ngơ ngác, lắc đầu: "Chưa từng thấy nhưng ta cũng mới đến đây lần đầu, có lẽ là tửu lâu lớn nên món ăn mới lạ chăng.”

Tiểu nhị đứng bên cạnh chờ hai người gọi món, thấy vẻ mặt nghỉ ngờ của hai người, hẳn liền lên tiếng nhắc nhở: "Phu nhân, những món ăn này đều là bí quyết riêng của tiệm chúng ta, đã bán được hơn ba năm nay rồi, vẫn luôn được khen ngợi, các vị có muốn ăn thử không?”

Hơn ba năm rồi à?

Vậy mà người xuyên không kia lại đến sớm hơn nàng lâu như vậy? Cố Tâm Nguyệt đè nén sự nghi ngờ trong lòng, nghĩ rằng nếu có cơ hội, nàng nhất định phải hỏi cho rõ ràng, nàng liên lên tiếng: "Được, chúng ta sẽ gọi bốn món này."

Cố Tam Thanh thấy vậy, vội vàng nhỏ giọng ngăn cản: "Tiểu muội, đồ ăn ở đây rất đắt, bốn người chúng ta ăn không hết nhiều như vậy đâu?"

Cố Tâm Nguyệt mĩm cười: "Không sao, hôm nay chúng ta hiếm khi mới đến đây một lần, lại vừa kiếm được tiền, cứ ăn thoải mái đi."

Hoài Cẩn và Tử Du có lẽ là lần đầu tiên đến trấn trên, trông chúng có về rất gò bó.

Vừa rồi gặp người lạ, chúng cũng chỉ cúi đầu không nói chuyện, ngoan ngoãn ngồi im.

Cố Tâm Nguyệt nghĩ nếu sau này có cơ hội, nàng vẫn nên đưa bọn chúng ra ngoài mở rộng tầm mắt.

Lúc bốn món ăn được dọn lên, Cố Tâm Nguyệt sợ hài tử đói lâu, vội gắp cá sóc và sườn xào chua ngọt cho hai đứa nhỏ: "Hoài Cẩn, Tử Du, ở đây không có người ngoài, hai con cứ thoải mái ăn nhiều một chút, món cá sóc và sườn xào chua ngọt này đều có vị chua ngọt, rất ngon.”

Sau đó, nàng lại chỉ vào đậu phụ Ma Bà và cá chua cay, nói với Cố Tam Thanh: "Tam ca, khẩu vị của ca nặng, ca ăn hai món này nhiều một chút." Cố Tam Thanh ăn thử một miếng đậu phụ Ma Bà, tỏ vẻ bị tê.

Sau đó, hắn lại ăn thử một miếng cá chua cay, quả thực có chút chua cay, không khỏi nghi ngờ: "Tiểu muội, muội cũng là lần đầu tiên đến Đa Vị Lâu ăn cơm phải không, tại sao muội biết mấy món này có vị gì?"

Cố Tâm Nguyệt khựng lại, cười giải thích: "Muội thường nấu cơm nên quen rồi, ngửi mùi là biết ngay, thế nào? Món ăn này có ngon không?”

Cố Tam Thanh liên tục gật đầu: "Ngon, vừa có cá vừa có thịt, đương nhiên là ngon rồi, nhưng ta thấy, không ngon bằng muội nấu."

"Con cũng thấy sườn xào chua ngọt do mẫu thân làm ngon hơn.” Tử Du nuốt một miếng thịt, nhỏ giọng đồng tình.