Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 112



"Ồ? Tìm đại phu sao phải thử vận may?" Tần Tranh vô thức hỏi.

Cố Tâm Nguyệt nhướng mày, cảm thấy người trước mắt càng lúc càng kỳ lạ.

Rõ ràng bọn họ chỉ mới gặp nhau một lần, hai người quen thân lắm à?

Tân Tranh ý thức được câu hỏi của mình có phân đột ngột, liên lên tiếng giải thích: "Không giấu gì nương tử, Hồi Xuân Đường cũng là sản nghiệp của tại hạ, đại phu cũng vẫn luôn ở trong tiệm ngồi khám, cho nên ta có chút kỳ lạ, sao các ngươi lại phải thử vận may?" "Thật à?" Cố Tâm Nguyệt nghỉ ngờ hỏi: "Vài ngày trước ca ca ta bị thương trên núi, nghe nói Hồi Xuân Đường có một vị đại phu giỏi chữa bệnh về xương nên đặc biệt đến cầu y, nhưng Lý chưởng quầy nói đại phu ra ngoài vẫn chưa về, cho nên mấy ngày nay ta ngày nào cũng đến chờ tin tức."

Nhưng vừa nghe nói hắn chính là chủ nhân của Hồi Xuân Đường, Cố Tâm Nguyệt nhất thời cảm thấy mình đã nhìn thấy hy vọng.

Nàng không khỏi xóa sạch định kiến với hắn vừa rồi, cầu xin: "Tần công tử có thể ra mặt giúp đỡ mời đại phu của Hồi Xuân Đường đến chữa bệnh cho ca ca ta hay không?” "Được, chuyện này đúng là có chút kì lạ, vừa hay ta cũng phải đến đó một chuyến, các ngươi đi cùng ta luôn đi."

Hồi Xuân Đường và Đa Vị Lâu cách nhau khá xa.

Tân Tranh thấy Cố Tâm Nguyệt còn dẫn theo hai hài tử, nhất thời mềm lòng: "Các ngươi lên xe ngựa với ta luôn đi?”

Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn chiếc xe ngựa dừng trước cửa, không khỏi nhíu mày, hiện tại nàng đã gả làm vợ người ta, e rằng không tiện lắm.

Tân Tranh nhìn ra sự do dự của nàng, cảm thấy lòng tốt của mình bị coi như lòng dạ đàn bà, không khỏi cười khẩy: "Ban ngày ban mặt, còn có ca ca ngươi ở đây, cần phải suy nghĩ lâu như vậy à?”

Cố Tâm Nguyệt thấy suy nghĩ của mình bị vạch trần, không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Thêm nữa, nhị ca ở nhà thực sự rất cần tìm được đại phu của Hồi Xuân Đường.

Thế là nàng dẫn theo hai hài tử, trực tiếp đi lên xe ngựa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Tam Thanh lập tức đi theo, ngồi bên cạnh Cố Tâm Nguyệt.

Tần Tranh thì ngồi ở mép ngoài đối diện, từ đầu đến cuối mắt cũng không nhìn vào trong thêm lần nào nữa.

Một lát sau, mọi người đến Hồi Xuân Đường. Lý chưởng quầy thấy Cố nương tử từ trên xe ngựa của Tần tam thiếu bước xuống, không khỏi sợ hãi thêm vạn phần.

Đây là tình huống gì?

Mới mấy ngày trước, người còn vừa mới tuyên bố đời này không muốn dây dưa với kế mẫu độc ác này là ai?

Không đợi Lý chưởng quầy hỏi, Cố Tâm Nguyệt đã trực tiếp nói rõ mục đích đến.

Nàng tự nhận mình không đắc tội với Lý chưởng quầy nhưng dường như nàng lại bị cố tình nhắm vào.

Đặc biệt là khi thấy Lý chưởng quầy thấy nàng từ trên xe ngựa của Tần công tử bước xuống, cái miệng của hắn há hốc đến mức có thể nhét vừa một quả trứng.

Nàng liền đoán rằng bên trong có lẽ có ẩn tình gì đó.

Dù sao Tân công tử cũng là chủ nhân của Hồi Xuân Đường, nàng cũng không tiện đối chất trực tiếp, chỉ đề nghị mong có thể mời đại phu về thôn khám bệnh cho ca ca.

Tân Tranh ở bên cạnh thấy vậy liên khựng lại, cũng phụ họa nói: "Còn không mau đi mời đại phu ra đây."

Lý chưởng quầy vội vàng đi vào hậu viện, mời Trương đại phu giỏi chữa bệnh về xương ra.

Tân Tranh thấy bộ dạng cả nhà bọn họ kéo nhau đi, nhất thời lại không nhịn được mềm lòng, nhưng thấy vẻ mặt của Cố Tâm Nguyệt đầy vẻ xa cách, hắn không khỏi quay đầu nói với Trương đại phu: "Ông tuổi đã cao, hôm nay vừa khéo xe ngựa của ta không dùng đến, ông hãy đi nhờ xe của ta, lát nữa khám xong để xa phu đưa ông về."