"Ừm, đúng vậy." Hoài Cẩn cũng nhỏ giọng phụ họa.
Cố Tâm Nguyệt vội gắp một miếng đậu phụ Ma Bà, cho vào miệng toàn là vị cay nồng nhưng nếm kỹ lại thấy khác xa so với đậu phụ Ma Bà thời hiện đại.
Hoa tiêu không được phi thơm trước, nghiền cũng không đủ mịn, ăn vào có chút nghẹn cổ.
Vị cay không phải từ ớt, không đủ thơm cay, xem ra đây có lẽ là hạt tiêu Tứ Xuyên thường dùng ở thời xưa.
Sườn xào chua ngọt không có nước tương để điều hòa, vị giấm và đường quá nồng.
Hai món còn lại cũng có vấn đề tương tự, Cố Tâm Nguyệt chỉ nếm thử một miếng, trong lòng nàng đã có tính toán.
Món ăn này trông thực sự giống như do người hiện đại dạy.
Nhưng xem ra, trình độ nấu nướng của người đó không ra sao, ước chừng cũng chỉ ngang với trình độ của nàng ba năm trước, nàng cũng là hai năm nay ở trên núi tự nấu ăn nhiều, mới nắm được một số bí quyết nấu ăn.
Có một số bí quyết tuy trông không bắt mắt nhưng lại có thể quyết định sự thành bại của một món ăn. Một lý do khác, chính là những món ăn này không có những loại gia vị hiện đại như nước tương, tương cà, ớt...
Cho nên dù là Phó đại sư trong tửu lâu có ý định cải tiến, cũng không có cách nào.
Cố Tâm Nguyệt nhíu mày ăn sạch cơm trong bát, rồi buông đũa.
Có một số thứ, tuy là thứ quen thuộc nhưng không phải hương vị đó thì nàng cũng không còn hứng thú ăn nữa.
Cố Tam Thanh và hai hài tử tuy miệng nói hương vị bình thường, nhưng dù sao ngày thường, bọn họ cũng đã ăn quen khổ, những món thịt này mà không ăn, quả thực là phung phí của trời. Vì vậy mọi người đều rất tự giác quét sạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ăn xong một bữa, ba người cũng ăn no căng bụng.
"Tiểu muội, sao muội ăn ít thế?" Cố Tam Thanh nhíu mày hỏi: "Muội không khỏe à?"
"Không, chỉ là muội hơi không quen với hương vị này, nhưng muội ăn cơm rất nhiều, cũng no rồi, vậy chúng ta chuẩn bị đi thôi."
Cố Tâm Nguyệt đứng dậy chuẩn bị trả tiền, không ngờ Tân Tranh trực tiếp đi tới.
Vừa rồi hắn một mình ở trên lầu dùng bữa trưa mà chẳng có hứng thú gì.
Trong đầu hắn luôn có một nỗi nghi ngờ không thể xua tan, vì vậy không hiểu sao lại đi xuống.
Hắn vừa hay nghe thấy Cố Tâm Nguyệt nói món ăn ở đây không hợp khẩu vị của nàng, vì vậy hắn liên định tới hỏi lý do.
Dù sao, những món ăn ở đây đều là cố nhân để lại cho hắn.
Hắn không thể chấp nhận việc người khác phỉ báng và nghi ngờ chúng.
"Cố nương tử, xin dừng bước, vừa rồi nghe ngươi nói món ăn ở đây không hợp khẩu vị của ngươi, có lẽ vì là lần đầu ăn nên thấy không quen à?" Tần Tranh vốn định chất vấn nhưng lởi vừa nói ra lại chuyển thái độ. Cố Tâm Nguyệt sửng sốt, không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây, liền nói: "Lần đầu ăn không quen lắm nhưng hương vị thực sự có thể cải thiện tốt hơn."
Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ, lỡ sau này không có tiên, nàng còn có thể tới đây bàn bạc chuyện làm ăn, liền vô thức để lại cho mình một con đường.
"Ồ? Có thể tốt hơn à?" Tần Tranh thấy khẩu khí nàng không nhỏ, nhất thời có chút không vui.
Nhưng hắn nghĩ đến tờ công thức hạt dẻ nàng đưa, rõ ràng là một món ăn đơn giản nhưng nàng lại có thể nói đầu ra đầu vào, không khỏi tin phục: "Chi bằng Cố nương tử ngồi xuống nói kỹ hơn?" Cố Tâm Nguyệt nở nụ cười lịch sự, khéo léo từ chối: "Sau này có cơ hội nói sau, không giấu gì ngươi, hiện tại ca ca ta ở nhà đang bị thương ở chân, chúng ta đã chậm trễ không ít thời gian, đang định đến Hồi Xuân Đường tìm đại phu thử vận may."