Hắn không khỏi vô cùng hối hận, bỗng nhiên cảm thấy chán nản.
Lý chưởng quầy thấy mặt hắn lạnh như băng, vội vàng lên tiếng: "Đầu tại Tống gia đại ca kia, chắc chắn là hắn cố ý phá đám, nói dối để lừa chúng ta, chuyện này ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho Cố nương tử."
So với không khí lạnh lẽo của Hồi Xuân Đường, lúc này trên chiếc xe ngựa đang phi nhanh vê nhà, huynh muội nhà họ Cố lại vô cùng vui vẻ.
Nghĩ đến việc cuối cùng cũng mời được Trương đại phu, chân của nhị ca lại có thêm mấy phần hy vọng bình phục hoàn toàn.
Hôm nay, công thức làm hạt dẻ rang đường lại bán được giá cao 50 lượng, tiền thuốc thang cũng không phải lo nữal
Bọn họ ra ngoài một chuyến này, thực sự đã thu hoạch được rất nhiều.
Chỉ là hai hài tử đang vui vẻ muốn đi dạo quanh trấn, kết quả lại phải vội vã chạy theo về.
Cố Tâm Nguyệt sợ hai hài tử buồn, liên chủ động an ủi: " Hoài Cẩn, Tử Du, hôm nay chúng ta may mắn, vất vả lắm mới mời được đại phu cho nhị cữu, cho nên lần này phải vội vàng quay về trước, lần sau ta sẽ đưa các con đi dạo quanh trấn thật kỹ, được không?" Tử Du đang dựa vào bên cạnh Cố Tâm Nguyệt, tò mò nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe.
Cô bé vội quay đầu nhìn Cố Tâm Nguyệt: "Mẫu thân, hôm nay con và ca ca đã ngồi xe trâu, đi đến trấn trên, lại đến tửu lâu ăn thịt, bây giờ còn được ngồi xe ngựa, con vui quát"
Tử Du cũng nói ra lời trong lòng Hoài Cẩn, cậu bé cũng gật đầu đầy phấn khích.
Hôm nay, cũng là ngày vui nhất "trong cuộc đời" của cậu bé.
Ngoài việc gặp phải thúc thúc kỳ lạ kia.
Hắn dường như quá nhiệt tình với kế mẫu, chuyện này phải tìm cơ hội nói với cha mới được.
Nhưng nếu nói cho cha biết, liệu cha có nổi giận cãi nhau với kế mẫu hay không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một khi cãi nhau, liệu kế mẫu có bỏ nhà đi hay không?
Rồi thì...
Hoài Cẩn vừa vui vẻ vừa lo lắng, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
Ôi, làm hài tử thật khó.
Chưa kịp để Hoài Cẩn nghĩ ra được lý do, xe ngựa đã phi nhanh vào thôn Lê Hoa.
Thôn Lê Hoa bao nhiêu năm nay cũng chưa từng nhìn thấy chiếc xe ngựa sang trọng như vậy, mọi người đổ xô ra xem náo nhiệt. Xe ngựa dừng lại trước cửa nhà họ Cố.
Trương đại phu được đưa thẳng vào phòng của Cố Nhị Dũng, tháo ván gỗ, cẩn thận kiểm tra cho hắn.
Hai khắc sau.
Trương đại phu thở phào nhẹ nhõm: "Vết thương đã bớt sưng, vừa rồi ta đã nắn lại xương cốt cho hắn, lát nữa ta sẽ kê thêm mấy thang thuốc cao dán ngoài, phối thêm thuốc hoạt huyết, thuốc thông kinh hoạt lạc là được, một tháng sau các ngươi lại đến tìm ta, chỉ cần bình thường nghỉ ngơi nhiều hơn, chiếc chân này muốn hồi phục như cũ cũng không phải không thể."
Người nhà họ Cố nghe xong, đều kích động đến mức không nói nên lời.
Cố Tâm Nguyệt vội vàng trả tiên khám, tiền khám cộng tiền thuốc tổng cộng hết 5 lượng bạc, Cố Tâm Nguyệt không chớp mắt đã trả hết.
Nghĩ đến tiền xe, nàng ngược lại có chút do dự.
Cố Tam Thanh ở bên cạnh nhắc nhở: "Bốn người chúng ta đi xe trâu mất 8 văn, xe ngựa này đắt tiền, chắc phải gấp đôi."
Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một chút, lại đưa thêm 4 văn tiền boa, trả đủ 20 văn riêng làm tiền xe để Trương đại phu quay về.
Nhưng nàng không biết rằng, khi Tân Tranh nhận được 20 văn tiền xe, hắn đã tức đến bật cười. Người nhà họ Cố mấy ngày nay liên tiếp bị đả kích, ai nấy đều ủ rũ.