Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 116



Tống Dập sửng sốt một chút, sau đó tức giận đóng mạnh cửa lại.

Tống Phú Quý bị kẹp tay, vội kêu lên: "Nhị đệ, ngươi đừng không nghe lời khuyên, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng bỏ ả đàn bà độc ác đó đi, kẻo làm mất mặt nhà họ Tống!"

Tống Dập trực tiếp đóng cửa lại, cài then.

Cố Tâm Nguyệt vừa định bước vào bếp, nghe thấy tiếng hét của Tống Phú Quý, nàng không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn Tống Dập: "Chuyện này ta có thể giải thích." "Không cần, ta tin nàng." Tống Dập ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng, bình tĩnh như nước nói.

"Ồ." Cố Tâm Nguyệt quay đầu vào bếp.

Nhưng trong lòng nàng không hiểu sao lại có chút bực bội.

Vì không quan tâm nên không cần giải thích à?

Nhận ra suy nghĩ thoáng qua trong đầu mình, Cố Tâm Nguyệt vội lắc đầu, nàng bị làm sao vậy?

Cố Tâm Nguyệt muốn nhanh chóng dập tắt suy nghĩ nguy hiểm này trong trứng nước, vội vàng ép mình chuyển sự chú ý sang bữa tối.

Bữa trưa ở Đa Vị Lâu, hương vị món ăn thực sự có chút đáng tiếc. Nàng liền nảy ra ý định muốn làm lại mấy món ăn đó, nhưng hôm nay nàng không kịp chuẩn bị nguyên liệu, đành phải đợi lần sau lên trấn mua đồ rồi tính tiếp.

Cố Tâm Nguyệt đang ở trong bếp suy nghĩ xem tối nay sẽ làm món gì khác.

Tử Du thấy vậy liền ngoan ngoãn đi qua giúp nàng nhóm lửa, mấy ngày nay cô bé nhóm lửa ngày càng giỏi.

Tống Dập miệng thì nói không cần giải thích, nhưng thấy Cố Tâm Nguyệt bỏ đi thẳng, hắn không khỏi cảm thấy có điều gì đó khác thường đang dần nảy sinh.

Hoài Cẩn và Tử Du vẫn luôn đi theo Cố Tâm Nguyệt không rời. Huống hồ còn có Cố Tam Thanh ở bên cạnh.

Còn chiếc xe ngựa kia chẳng lẽ là để đưa đại phu đến khám bệnh cho Cố Nhị Dũng?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đúng, nhất định là như vậy.

Tống Dập bị suy luận của mình an ủi, thấy Tử Du giúp nàng nhóm lửa, hắn liền quay người về phòng chuẩn bị vẽ tranh.

Hoài Cẩn vẫn luôn đi theo phía sau hắn, nhìn trái ngó phải.

Cuối cùng cậu bé vẫn chọn đi theo Tống Dập vào phòng.

Vừa vào cửa, Hoài Cẩn vội chạy đến trước mặt Tống Dập, nhỏ giọng giải thích: "Cha, hôm nay ở trấn trên, nam nhân để chúng con ngồi xe ngựa thật ra chính là ông chủ mua công thức của mẫu thân, là hắn vẫn luôn lén nhìn mẫu thân, mẫu thân không để ý đến hắn, cha yên tâm.”

Tống Dập vừa mới bị chính mình thuyết phục:...

"Ta biết rồi, ta tin nàng, chuyện này con không cần lo lắng." Sau khi ngạc nhiên, Tống Dập vẫn an ủi Hoài Cẩn đang cau mày.

Hoài Cẩn thấy hắn thực sự không tức giận, cũng không có ý định đi tìm Cố Tâm Nguyệt cãi nhau.

Cuối cùng cậu bé cũng thở phào nhẹ nhõm.

Giữ bí mật cả ngày, nói ra thoải mái hơn nhiều. Vì vậy, cậu bé nhẹ nhàng quay người đi vào bếp giúp đỡ, để lại Tống Dập một mình ngồi ngẩn người trước bàn sách, mãi đến khi Cố Tâm Nguyệt nấu xong bữa tối gọi hắn, hắn mới hoàn hồn đi ra. ...

Nói về phía bên kia, Tống Phú Quý bị kẹp tay, nhịn đau mò mẫm đi về phía trấn.

Vài ngày trước, hắn bỗng nhiên bị người gọi đi, hỏi một số chuyện về nhà họ Tống và Cố Tâm Nguyệt.

Hắn chỉ nghĩ là Cố Tâm Nguyệt bán hạt dẻ rang ở trấn trên đắc tội với đối thủ nên người ta muốn hỏi rõ tình hình.

Hắn liên tiếp bị Cố Tâm Nguyệt làm cho ngã nhào, đang buồn bực không có chỗ trút giận, thế là liền thêm mắm dặm muối kể chuyện về Cố Tâm Nguyệt cho người kia nghe.

Nhưng ai ngờ, người kia nghe xong, hôm sau lại đưa đến 30 lượng bạc trắng.