Tử Du mơ màng nhìn thấy một vệt màu sẫm dưới thân mình, mặt đỏ bừng, trong mắt toàn là nước mắt: "Mẫu thân, con không cố ý đâu..."
Xong rồi, lần đầu tiên cô bé tè dầm không có kinh nghiệm.
Cô bé sẽ không bị đánh chứ.
Trước đây khi Nhị Nị tè dầm đã bị đại bá mẫu đuổi theo đánh một trận.
Cố Tâm Nguyệt thấy con bé hoảng sợ, nàng nhịn cười nói: "Không sao, mẫu thân biết con không cố ý, cũng tại mẫu thân, tối qua trước khi ngủ cho con uống quá nhiều nước, sau này nhớ trước khi ngủ uống ít nước thôi. "
Tử Du thấy mẫu thân dịu dàng như vậy, không có vẻ gì là muốn nổi giận, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cô bé vội vàng mặc quần áo, đi xuống giường.
Cố Tâm Nguyệt quay đầu nhìn lại, bên ngoài nắng đã chiếu khắp sân.
Hôm nay thời tiết đẹp, nàng trực tiếp đem chăn ra ngoài phơi.
Nhưng chăn gối trải trên giường đều là chăn gối cũ mang từ nhà họ Tống đến, Cố Tâm Nguyệt đã sớm muốn đổi cái mới.
Mặc dù tất cả đều đã được giặt sạch và phơi khô, nhưng sao có thể so với chiếc chăn bông dày và mềm trong không gian được?
Vừa hay tiền trong tay nàng cũng đã đủ, cộng thêm thời tiết cũng đã lạnh, đây chính là thời điểm thích hợp để đổi chăn bông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bốn người ăn sáng xong, Cố Tâm Nguyệt liên nói với Tống Dập về việc muốn lên trấn mua chăn bông.
Tống Dập vốn muốn đi cùng, dù sao thì chăn bông cũng quá lớn, hắn sợ một mình nàng không mang về được.
Ai ngờ Cố Tâm Nguyệt lại từ chối thẳng thừng, nói không thể làm chậm trễ hắn nhà vẽ truyện tranh, nàng sẽ gọi tam ca đi cùng. Xem ra, trong mắt Cố Tâm Nguyệt, ngay cả tam ca của nàng cũng không bằng hắn.
Cố Tâm Nguyệt nào biết được nỗi chua xót trong lòng hắn, chỉ đơn giản là thấy Tống Dập quá thông minh, nàng vẫn nên dẫn tam ca ra ngoài cho yên tâm hơn.
Vì vậy, nàng dọn dẹp đơn giản một chút rồi chạy đến nhà họ Cố.
Sau khi chân của Cố Nhị Dũng được cứu, tỉnh thần của cả nhà họ Cố lại phấn chấn trở lại.
Sáng sớm, Hứa Thị cũng đang dọn dẹp với Trương Thị, chuẩn bị mang chăn cũ ra phơi.
Mặc dù hôm qua bọn họ đã được chia 15 lượng bạc, cộng với số tiền bán hạt dẻ trước đó, trong tay cũng có khoảng hơn 30 lượng bạc, nhưng khi Hứa Thị vừa nghe Cố Tâm Nguyệt nói muốn lên trấn mua bông, bà vẫn không tránh khỏi cảm thấy đau lòng.
"Thay mới toàn bộ phải mất bao nhiêu bạc? Trước đây trời khô hạn, ta nghe nói giá bông đã tăng gấp đôi, hay là chúng ta ra bờ sông tìm ít lau sậy, nhét vào chăn cũ và áo bông cũ, tạm thời dùng tạm là được rồi."
Cố Tâm Nguyệt vừa nghe Hứa Thị nói muốn đi cắt lau sậy thay bông, vội vàng xua tay: "Mẫu thân, lau sậy sao ấm bằng bông được? Mùa thu chúng ta đã thu hoạch được một số lương thực, giờ mùa đông cũng không còn khó khăn nữa, chăn bông và áo bồng trong nhà vẫn nên chuẩn bị, lỡ bị bệnh phải đi khám thì không phải cũng tốn tiền hay sao?”
Hứa Thị do dự một chút, bà nhìn những chiếc chăn bông cũ mỏng manh trong sân, cuối cùng cũng buông lời: "Được rồi, con cứ đi hỏi giá ở trấn cùng Tam Thanh trước, nếu giá cả hợp lý thì mẫu thân cũng sẽ mua sắm thêm."
"Được, vậy lát nữa con sẽ đi với tam ca." Cố Tâm Nguyệt thấy bà đồng ý, vội vàng chuẩn bị lên đường.
"Này, Tâm Nguyệt, con đợi đã." Hứa Thị nhỏ giọng kéo Cố Tâm Nguyệt sang một bên: "Tâm Nguyệt, mặc dù bây giờ con có chút tiền rồi nhưng ngàn vạn lần đừng tiêu lung tung nữa, về số tiên này, con vẫn nên bàn bạc với Tống Dập sớm mua ít đất, năm sau xây hai căn nhà mới là quan trọng nhất."