Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 119



Cố Tâm Nguyệt chớp mắt, không bình luận gì.

Mùa xuân năm sau, mọi người đều phải bỏ ruộng bỏ nhà đi lánh nạn.

Vì vậy, trước khi ổn định lại, nàng có nguyên tắc ba không: không mua ruộng, không xây nhà, không mở cửa hàng.

Việc cấp bách nhất bây giờ vẫn là tích trữ thêm bạc, tích trữ thêm lương thực, yên ổn trải qua đồng mới là điều quan trọng nhất.

Tất nhiên, quan niệm này nàng cũng phải không ngừng truyền đạt cho gia đình mới được. Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một lát, mở lời: "Mẫu thân, bây giờ là năm mất mùa, chuyện mua ruộng xây nhà cứ đợi đến khi cuộc sống tốt hơn rồi hãy nói, việc cấp bách nhất bây giờ vẫn là tích trữ thêm lương thực, mẫu thân quên lời của ông chủ tiệm gạo lần trước nói rồi à? Bây giờ mùa thu thu hoạch kém như vậy, lương thực chắc chắn lại tăng giá, lỡ những người mùa thu không thu hoạch được lương thực, sao có thể chống chọi đến mùa hè năm sau?”

Cố Tâm Nguyệt vừa nói, những người khác cũng căng thẳng nhìn sang.

Cố lão đầu nhíu mày, có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi: "Tâm Nguyệt lo lắng không sai, những nơi khác không nói, chỉ riêng người trong thôn chúng ta, có nhà đã sắp hết lương thực rồi, mấy hôm nay ta thấy bọn họ cứ chạy lên núi, chắc cũng đang lo tích trữ đồ đạc để qua đông.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nhưng những sườn núi gần đây còn gì để ăn nữa? Trừ khi đến Đại Thanh Sơn." Cố Tam Thanh đáp: "Nhưng nơi đó nguy hiểm lắm, lần trước những người cùng lên núi về đều nói không dám đi nữa."

"Chẳng lẽ thật sự sẽ xảy ra nạn đói à? Ta nghĩ nếu mọi người thắt lưng buộc bụng thì cũng có thể chống chọi đến mùa xuân năm sau, đợi đến mùa xuân, mọi người lại có thể lên núi tìm đồ ăn, dù sao cũng có thể cầm cự đến mùa hè." Hứa Thị lẩm bẩm, mặc dù ngoài miệng nói an ủi như vậy nhưng trong lòng bà vẫn thấy không yên.

"Bất kể năm sau có xảy ra nạn đói hay không, chúng ta vẫn nên chuẩn bị chu toàn." Cố Tâm Nguyệt tiếp tục hướng dẫn: "Bây giờ chúng ta vất vả lắm mới tích cóp được chút bạc, vẫn nên tích trữ thêm lương thực, lỡ như lương thực bên ngoài không vào được nữa, đến lúc đó có tiền cũng không có chỗ mua."

Cố lão đầu gật đầu: "Đúng vậy, mẫu thân của Tâm Nguyệt, ta thấy chúng ta cũng nên mua một ít lương thực để dự trữ, lương thực trong nhà tuy đã thu hoạch về nhưng ta thấy nhiều nhất cũng chỉ đủ đến đầu xuân, lỡ như đầu xuân không mua được lương thực thì phải làm sao?"

Hứa Thị vừa nghĩ đến số bạc còn chưa kịp tiêu đã phải móc ra, không khỏi thấy đau lòng: "Bây giờ phải tích trữ rôi à? Vấn đề là nhà mình chật như vậy, cũng không có chỗ để tích trữ, lỡ như bị người ta để mắt tới thì phải làm sao?"

Cố Đại Sơn vẫn luôn lắng nghe ở bên cạnh cũng lo lắng nói: "Nếu đầu xuân năm sau lại xảy ra nạn đói, e rằng thật sự sẽ phải ép mọi người đi cướp, nhà chúng ta có nhiều nam nhân như vậy thì còn đỡ, nhưng nhà muội muội chỉ có Tống Dập là nam nhân thì nguy hiểm rồi." Mọi người càng bàn bạc, càng thấy lo lắng.

Cố Tâm Nguyệt có không gian trong tay, nàng đương nhiên không Sợ.

Tuy nhiên, ngoài những thứ để trong không gian, nàng cũng nên tích trữ một ít ở bên ngoài, vì vậy nàng đề nghị: "Cha, mấy hôm trước con và Tống Dập cũng đã bàn bạc, khi nào rảnh rỗi, chúng con muốn đào một hầm ngầm trong sân, tích trữ một ít lương thực, để một ít rau cũng tiện.”