Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 51



Thấy Tống Dập đi ra, Cố Tâm Nguyệt nhìn vào giỏ lê, do dự một chút, vẫn lấy bốn quả nhỏ hơn trong không gian ra, nhanh chóng gọt vỎ.

Nàng lấy một quả khoét rỗng, nhét vào vài viên đường phèn, cho vào nồi đun nhỏ lửa.

Ba quả còn lại thì mang ra sân: "Tử Du, Hoài Cẩn, các con xem hôm nay mẫu thân và các cữu cữu hái được gì trên núi nào?”

"Oa, trắng trắng tròn tròn, đây là ——?" Tử Du nói mãi mà không nói ra được.

Trong lòng Cố Tâm Nguyệt giật mình, xem ra hai đứa trẻ này chưa từng ăn lê.

"Con thấy Đại Hổ và Nhị Ny ăn rồi nhưng không to như vậy." Hoài Cẩn ngẩng đầu nhìn, nghiêm túc trả lời.

Cố Tâm Nguyệt hắng giọng, ánh mắt dịu dàng: "Trái cây này tên là trái lê, hôm nay hai cữu cữu đưa mẫu thân lên núi hái đầy một giỏ, nếu Hoài Cẩn và Tử Du thích có thể ăn nhiều một chút, nhưng mà, chúng ta vẫn nên ăn hạt dẻ khi còn nóng trước, lê thì để một lúc nữa rồi ăn."

"Được." Hai hài tử đồng thanh đáp.

Hạt dẻ mới rang xong còn bốc hơi nóng, Cố Tâm Nguyệt không dám cho quá nhiều đường và dầu, nhưng sau khi rang xong, màu vẫn vàng ươm, hơn nữa hạt dẻ trong núi sâu này có vẻ rất ngọt, ăn vào thấy bùi bùi, dẻo dẻo, thơm ngon VÔ cùng.

Cố Tâm Nguyệt bóc vài hạt bỏ vào chén của Hoài Cẩn và Tử Du, hai hài tử húp xì xụp ăn ngon lành.

"Mẫu thân, đây chính là hạt dẻ mẫu thân nói à? Ngon quá!" Tử Du không tiếc lời khen ngợi.

"Ừm, con ăn chậm thôi, cẩn thận bỏng." Cố Tâm Nguyệt miệng thì dặn ăn chậm nhưng nàng lại không nhịn được bóc thêm vài hạt bỏ vào chén của nữ hài.

"Mẫu thân, mẫu thân ăn đi, Tử Du sắp no rồi." Tử Du vỗ cái bụng nhỏ của mình, mắt lại lén liếc sang quả lê trắng muốt bên cạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nước lê căng mọng tràn đầy, dường như đang vẫy gọi cô bé.

Cố Tâm Nguyệt không khỏi bật cười: "Vừa ăn đồ nóng xong, phải một lúc nữa mới được ăn lê, không thì dễ bị đau bụng lắm."

Tử Du mặt mày buồn rười rượi quay lại: "Con thấy con vẫn có thể ăn thêm hai hạt dẻ nữa."

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập đều bị con bé chọc cười, nhất thời, trong sân tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cố Tâm Nguyệt có chút ngượng ngùng quay mặt đi, sau đó nàng cầm hạt dẻ lên hỏi: " Tống Dập, ngươi thấy hạt dẻ rang khô như thế này có ngon không? Có ngon hơn luộc không?”

Tống Dập gật đầu trả lời: "Ừm, đúng là ngon hơn luộc, ăn cũng bùi hơn.”

"Nếu hạt dễ rang như thế này mà đem ra phố bán, ngươi nghĩ sẽ có người mua không?" Cố Tâm Nguyệt thừa thắng xông lên hỏi: "Tất nhiên, đây là lần đầu làm, về sau chắc chắn phải cải tiến phương pháp rang, ngoài ra thêm chút dầu và đường để nêm nếm nữa thì sẽ ngon hơn.”

Tống Dập suy nghĩ một lát: "Nếu đem đến gần thư viện thì có thể thử xem, bên đó nhà giàu cũng nhiều hơn, chỉ là... thứ này phải ăn khi còn nóng mới được."

Cố Tâm Nguyệt gật đầu cười nói: "Nếu vừa rang vừa bán thì sao?"

Mắt Tống Dập sáng lên: "Có thể thử xem sao."

"Khu, hạt dẻ này là ta và ca ca cùng nhau phát hiện ra, nếu làm thì ta muốn cùng bọn họ làm, lát nữa ta và tam ca sẽ đi trấn trên dò la giá cả, tối nay bảo phụ mẫu đến ăn cơm rồi nghe ý kiến của bọn họ, ngươi thấy thế nào?"

"Như vậy là tốt nhất, chỉ là vất vả cho nàng lo liệu."

"Không sao, chỉ là.." Cố Tâm Nguyệt cân nhắc một chút, rồi nói: "Ta thấy hạt dẻ rang khô trong nồi như thế này e rằng không được, dễ bị cháy, ta đang nghĩ có thể cho thêm thứ gì đó vào rang cùng, để hạt dễ chín nhanh hơn và đều hơn hay không?”