Cố Tâm Nguyệt biết rằng hạt dẻ rang đường phải cho thêm đá vụn nhưng nếu nàng đột nhiên đề xuất ra, sợ sẽ khiến Tống Dập nghi ngờ, thế nên đành thử dò hỏi hắn.
Tống Dập trâm ngâm một lát, bỗng khóe miệng cong lên: "Trước đây ta có đọc trong một số tạp ký, ở phương Nam có người dùng cát thô để rang hạt dẻ, hạt dễ rang ra sẽ không bị cháy, hơn nữa còn chín đều."
"Nhưng hạt dẻ này phải khía miệng mới dễ bóc, dùng cát thì vừa dễ ảnh hưởng đến hương vị, vừa không có cát ở đây!" Cố Tâm Nguyệt nhắc nhở. Tống Dập nhìn nàng đầy ẩn ý, khóe miệng hơi nhếch lên: "Có thể dùng đá vụn, hiệu quả có thể tốt hơn."
Cố Tâm Nguyệt mừng thầm trong lòng, không ngờ Tống Dập lại thông minh đến vậy, nàng vội gật đầu: "Quả nhiên là đọc nhiều sách có lợi, lát nữa chúng ta đi trấn trên, ngươi có thể đi giúp ta lấy ít đá vụn về rửa sạch phơi khô để dùng không?”
Tống Dập được nàng khen một trận, mặt hắn hơi đỏ, vội gật đầu: "Được, nàng cứ yên tâm đi, đá vụn cứ giao cho ta.”
Hoài Cẩn ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện xong, vội lên tiếng: "Cha, con biết chỗ nào có đá, trước đây con chơi với muội muội, phát hiện ra rất nhiều đá vụn ở dưới con suối khô cạn, lát nữa con sẽ đi cùng cha.”
Cố Tâm Nguyệt khen ngợi nhìn Hoài Cẩn, thấy cậu bé có chút ngượng ngùng quay mặt đi.
Tử Du ở bên cạnh thấy vậy, cũng vội ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: "Cha, Tử Du cũng muốn đi giúp!"
Sau đó, mắt cô bé lại vô thức nhìn về phía những quả lê trắng muốt trong chén, không biết cha và mẫu thân đã nói xong chưa? Nói xong thì cô bé có thể ăn lê rồi.
Cố Tâm Nguyệt nhìn thấy, không khỏi bật cười.
Nàng vội lấy hai quả lê ra đưa cho Tử Du và Hoài Cẩn: "Giờ có thể ăn rồi, hai đứa mỗi đứa một quả!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tử Du nhận lấy quả lê mọng nước, há miệng cắn một miếng: "Oa, ngon quá, ngọt quá."
Hoài Cẩn lặng lẽ cắn một miếng, sau đó liếc nhìn vào chén, chỉ còn lại một quả lê cuối cùng.
Thế là cậu bé ngẩấng đầu nhìn Tống Dập: "Cha, con ăn không hết, chúng ta chia đôi nhé.”
Tống Dập vừa định lên tiếng bảo thằng bé ăn nhanh đi thì bị Cố Tâm Nguyệt vội vàng ngắt lời: "Không được, quả lê này không được chia, Hoài Cẩn ngoan, ăn nhanh đi, lê của cha con ở trong nồi, không thiếu đâu." Tống Dập bị nàng nói có chút ngượng ngùng, nói như thể hắn muốn ăn lắm vậy, hắn không khỏi ho nhẹ một tiếng: "Vừa nãy nàng nói lê không được chia à?”"
"Đúng vậy, chia lê, chia ly, ý nghĩa không tốt, một nhà ở bên nhau phải đông đủ, không được thiếu một ai." Cố Tâm Nguyệt nói xong, giọng nói dần nhỏ lại.
Dù sao thì, Tống Dập từ nhỏ đến lớn đã trải qua không ít lần chia ly.
Nàng đúng là khơi lại chuyện buồn.
Quả nhiên, sắc mặt Tống Dập khẽ tối sầm lại.
Cố Tâm Nguyệt thật muốn tát mình một cái nhưng lời đã nói ra như nước đổ đi, nàng chỉ có thể cố gắng chuyển chủ đề: "Nói về lê, ta còn có một câu chuyện, các con có muốn nghe không?"
Hai hài tử không hề nghĩ ngợi gì về ý của Cố Tâm Nguyệt khi chia lê vừa nấy, lúc này nghe vừa ăn lê vừa được nghe kể chuyện, cả hai vội ngồi thẳng lưng, dựng tai lên.
Cố Tâm Nguyệt vội chạy vào bếp, bưng chén lê chưng đường phèn ra đưa cho Tống Dập: "Ta nghe mẫu thân ta nói, bị ho ăn lê chưng sẽ khỏi nhanh, ngươi thử xem."
Sau đó, nàng thuận tay cầm lấy quả lê đã gọt sẵn trong chén ra, cắn một miếng, mới mở miệng kể.