Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 60



Hài tử vừa đi, Hứa Thị liền lên tiếng: "Tâm Nguyệt, nghe ca ca con nói hôm nay con phát hiện ra một rừng hạt dẻ trên núi? Con định thế nào?”

Cố Tâm Nguyệt ra hiệu cho Tống Dập mang hai giỏ hạt dễ đến: "Cha, mẫu thân, hai người xem, đây là hạt dẻ chúng ta nhặt được trong rừng trên núi hôm nay, đây chỉ là những quả rụng trên đất, trên cây vẫn còn rất nhiều."

Hứa Thị không quan tâm đến việc hạt dẻ gai tay, bà phấn khích cầm hai quả trên tay, bẻ ra: "Trời ơi, nhiều hạt dễ thế này, mùa đông năm nay không lo rồi, ta vốn còn lo năm nay thu hoạch không được bao nhiêu lương thực, mùa đông sẽ phải đói bụng."

Mọi người đều phấn khích ngồi quanh hạt dẻ, run rẩy bóc vỏ.

"Mẫu thân, vừa rồi con và tam ca cũng đi chợ xem rồi, hiện tại trên thị trường không có ai bán thứ này, nhưng có thể chúng đã bị người ta hái ăn hết từ trước khi chín, nếu không thì thứ này một khi bị phát hiện thì khó mà để được đến bây giờ." Cố Tâm Nguyệt tiếp lời.

"Ừ, đúng là như vậy, trên núi có nhiều hạt dẻ như vậy, chúng ta phải bàn bạc kỹ xem nên làm thế nào." Cố lão đầu vừa bóc vừa nói.

"Sắp đến mùa thu hoạch rồi, mọi người đều không có ý định lên núi, hơn nữa nhất thời cũng không tìm được chỗ sâu như vậy, chúng ta vẫn đừng nên đánh rắn động cỏ, bình thường con vẫn lên núi quen rồi, cứ để con mỗi ngày lên núi cõng về, cõng nhiều chuyến, mọi người cũng sẽ không nghi ngờ." Cố Nhị Dũng đề nghi.

"Một mình ca phải cõng đến bao giờ? Ta đi cùng ca." Cố Tam Thanh lên tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Theo ta thấy, bình thường, lão đầu tử ngươi và lão đại thường phụ trách ruộng đất, chúng ta nên làm gì thì làm, chỉ là nhiều hạt dẻ như vậy, chúng ta lấy hết về thì để ở đâu? Chẳng lẽ bữa nào cũng ăn thứ này à?” Hứa Thị có chút lo lắng. Nhìn trời sắp lạnh rồi, mùa đông không chỉ thiếu ăn, mà còn thiếu cả những thứ khác nữa.

Cố Tâm Nguyệt hiểu được nỗi lo của Hứa Thị: "Mẫu thân, nhiều hạt dẻ như vậy chỉ để lại ăn thì cũng không phải là chuyện tốt, con nghĩ vẫn nên tìm cách chế biến thành đồ ăn rồi mang ra chợ bán, đổi được tiền thì nhà mình cũng có thể mua thêm một số lương thực khác, còn có cả áo bông chăn bông để chống rét.”

Ánh mắt Hứa Thị sáng lên, phải nói là khuê nữ vẫn nghĩ giống mình.

"Nhưng có ai mua hạt dễ này không? Hay là chúng ta ra chợ Đông Thị thử xem?"

"Hạt dẻ này dù sao cũng không giống lương thực, bán không được giá, hơn nữa một khi bán ra thì rừng hạt dẻ này sợ là không giữ được, con thấy chúng ta vẫn nên tranh thủ trước khi thu hoạch mà thu về càng nhiều hạt dễ càng tốt, chúng ta ở đây cũng hẻo lánh, để một thời gian chắc sẽ không bị phát hiện, chờ sau khi thu hoạch xong, chúng ta sẽ ra chợ bán hạt dẻ rang đường." Cố Tâm Nguyệt tiếp tục nói.

"Hạt dẻ rang đường?" Mọi người đồng thanh hỏi.

"Ừ, trưa nay ta nấu một ít hạt dẻ, không cẩn thận nước cạn hết, ta liên tiện tay rang vài hạt, phát hiện hạt dẻ rang ngon hơn hạt dẻ luộc rất nhiều, nếu chúng ta dựng một quầy ở chợ vừa rang vừa bán, có lẽ sẽ bán được." Cố Tâm Nguyệt giải thích đơn giản.

"Đúng vậy, hạt dẻ do muội muội rang thực sự rất ngon, ta ăn mấy hạt mà không dừng lại được." Cố Tam Thanh đáp lời.

Những người khác vẫn có chút lo lắng, dù sao bọn họ cũng chưa từng đi chợ buôn bán bao giờ, hạt dẻ rang này có thực sự bán được không?