"Cô cô, xương sườn này ngon quát Ngon hơn cả mẫu thân ta nấu, he he." Cố Tiểu Võ vừa gặm xương sườn thơm phức, vừa không quên khen ngợi cô cô.
"Đúng vậy, thịt muội muội nấu đúng là ngon hơn tẩu nhiều, ngay cả món trứng xào hành lá bình thường này cũng ngon hơn tẩu nấu." Cố đại tẩu nếm thử từng món, cũng gật đầu đồng ý.
"Hạt dẻ này là hôm nay các muội nhặt trên núi về à? Không ngờ còn có thể nấu như vậy?" Cố Nhị Dũng ăn hết nửa chén cơm, vẻ không vui trên mặt lúc nãy cũng tan đi phân nửa. "Ừ, tay nghề nấu nướng của Tâm Nguyệt không tệ, có phong thái của mẫu thân con khi còn trẻ!" Cố lão đầu già đời, khen ngợi một hơi cả hai người.
"Đương nhiên, Tâm Nguyệt từ nhỏ đã theo ta bận rộn trong bếp, tay nghề này chắc chắn là do ta truyền lại, bẩm sinh!"
“Thật à? Vậy tại sao bình thường nãi nãi không nấu cơm? Từ nhỏ ta chưa từng được ăn cơm nãi nãi nấu, lúc nào cũng là mẫu thân ta nấu." Cố Tiểu Võ nghi ngờ ngẩng đầu khỏi chén.
"Tiểu tử thối, ngươi thương mẫu thân ngươi? Ba nhi tử của ta không thương ta à? Ta già rồi, còn phải nấu cơm hầu hạ các ngươi à?" Thấy đũa của Hứa Thị sắp rơi vào đầu, Cố Tiểu Võ vội vàng cầu xin: "Nãi nãi, nãi nãi, ta nói sai rồi, ta không dám nữa!”
"Hừ!”
Cố Đại Sơn vẫn luôn im lặng, giơ tay cho Cố Tiểu Võ một cái tát: "Tên tiểu tử ngươi không ăn cơm tử tế, còn dám cãi lại nãi nã¡!"
Sau đó, hắn lại làm một điều trước nay chưa từng có, gắp thức ăn cho Hứa Thị: "Mẫu thân, mẫu thân đừng giận, đừng chấp nhặt với hài tử này, mẫu thân ăn thử món này đi, ngon lắm."
Hứa Thị vừa định nói gì đó, thấy chén thức ăn thơm phức, không nhịn được ăn một miếng, mắt sáng lên: "Đây là món gì?” Cố Tâm Nguyệt còn chưa kịp giải thích thì nghe Cố Tam Thanh lên tiếng: "Đây cũng là thứ chúng ta đào ở trên núi, nhị ta nói là một loại khoai mỡ ở phương Nam, rất no bụng.”
Những người khác nghe Cố Nhị Dũng nói biết thứ này, cũng không nói gì thêm, lần lượt ăn thử, rồi đều nói lần sau lên núi phải đào nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ có Tống Dập vẫn luôn im lặng nãy giờ, đáy mắt nhanh chóng hiện lên sự nghi ngờ, thứ này rõ ràng không phải là khoai mỡ.
Nhưng rốt cuộc là thứ gì, hắn cũng chưa từng nhìn thấy ở trong sách.
Ngược lại, Cố Tâm Nguyệt dường như rất quen thuộc với thứ này, nếu không thì người bình thường khó có thể gặp một loại nguyên liệu lạ, rồi lập tức có thể dùng phương pháp nấu nướng phù hợp để nấu ra món ăn ngon như vậy.
Cố Tâm Nguyệt bị sự nghi ngờ trong mắt Tống Dập làm cho giật mình, nàng vội vàng gắp một ít sườn cho Hoài Cẩn và Tử Du: "Hôm nay sao hai đứa lại im lặng thế?"
Tử Du ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cuối cùng cũng có chút thịt lên khỏi chén: "Món ăn của mẫu thân làm ngon quá, Tử Du không có thời gian nói chuyện."
Nói xong cô bé lại tiếp tục cúi đầu ăn.
"Cha đã nói, ăn không nói, ngủ không nói." Hoài Cẩn nghiêm mặt, tiếp tục gặm sườn trong chén.
Những người còn lại bị hai hài tử này chọc cho cười ồ lên.
Các món ăn trên bàn nhanh chóng bị quét sạch, Hứa Thị nhìn mọi người, quay sang nói với Cố Tiểu Võ: "Trời hơi lạnh rồi, con dẫn đệ đệ và muội muội vào nhà chơi đi."
"Ca ca, đi thôi, Tử Du lấy kẹo cho ca ăn."
Cố Tiểu Võ nghe nói có kẹo, ngoan ngoãn kéo hai hài tử vào nhà chơi.