Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 67



Trước đây, Cố Tâm Nguyệt đều kể chuyện cho hai hài tử nghe trước khi ngủ.

Đừng nói đến Hoài Cẩn, ngay cả Tống Dập cũng hình thành thói quen nghe kể chuyện trước khi ngủ.

Lúc này không có chuyện để nghe, hai cha con nhìn nhau, có chút không quen.

Tống Dập hắẳng giọng, nghiêng đầu hỏi: "Hay là ta kể cho con một câu chuyện?”

Hoài Cẩn nhìn cha mình khó xử, khẽ thở dài: "Thôi đi."

Tống Dập xoa tay: "Hay là ta đưa con sang đó nghe một lát, lát nữa con ngủ rồi ta sẽ bế con về?"

Ánh mắt Hoài Cẩn sáng lên: "Được."

Vì vậy, Tống Dập trực tiếp bế Hoài Cẩn tới gõ cửa đông phòng.

"Khụ khụ, Hoài Cẩn nói bây giờ không buôn ngủ, muốn sang đây cùng Tử Du nghe nàng kể chuyện." Vừa vào cửa, Tống Dập đã vội vàng giải thích.

Hoài Cẩn không thể tin được nhìn người cha của mình.

Rõ ràng là hắn đề xuất chuyện này trước.

"Ồ, vậy ngươi bế nó sang đây, vừa hay chúng ta còn chưa bắt đầu." Cố Tâm Nguyệt đứng dậy nằm vào trong.

Giường sưởi được sửa rộng hơn, không gian đủ lớn.

Tống Dập đặt Hoài Cẩn lên giường, do dự không biết có nên ngồi xuống không thì nghe Cố Tâm Nguyệt lên tiếng: "Ngươi về nghỉ ngơi trước đi, lát nữa kể xong ta sẽ bế Hoài Cẩn về, hoặc để nó ngủ ở đây cũng được."

Tống Dập cứng đờ lưng: "Không cần phiền phức, ngươi vừa tắm xong đừng để gió thổi, hay là tối nay để Hoài Cẩn ngủ ở đây luôn đi."

Hoài Cẩn thấy sắc mặt hắn tối sâm, chỉ thấy cha ngủ một mình thật đáng thương, bèn cầu xin Cố Tâm Nguyệt: "Không cần phiền phức, để cha ở đây chờ con một lát, lát nữa nghe xong chuyện con sẽ về cùng cha."

Cố Tâm Nguyệt thấy gương mặt Hoài Cẩn đầy vẻ mong chờ, hiếm khi thấy cậu bé cầu xin mình như vậy, nàng không khỏi mềm lòng: "Ừ, cũng được."

Tống Dập bình tĩnh quay người, ngồi xuống bên giường sưởi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bốn người đều tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo còn chưa khô hẳn, ngồi trên giường kể/nghe chuyện.

Cảnh tượng này thật hiếm thấy.

Cố Tâm Nguyệt tâm trạng tốt, bèn mở lời kể: "Một cụ già lên núi hái thuốc, vô tình đi vào một hang động... Câu chuyện về cậu bé Hồ Lô hơi dài, đến khi nghe đến đoạn yêu quái bị tiêu diệt, hai hài tử đã buồn ngủ không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.

Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu lên, liên thấy Tống Dập đang nhìn mình đầy suy ngẫm, đáy mắt còn mang theo ý cười.

Cố Tâm Nguyệt ho một tiếng: "Sao vậy?”

"Không có gì, nàng kể chuyện rất hay nhưng nàng nghe chuyện này ở đâu vậy?" Tống Dập cười rất ôn hòa nho nhã.

Nhưng Cố Tâm Nguyệt lại cảm thấy có chút bất an, tên này sẽ không nghi ngờ nàng đấy chứ? Nhưng nghĩ lại, nghi ngờ thì sao chứ?

Hắn có bằng chứng không?

Sợ hẳn à?

Khóe miệng Cố Tâm Nguyệt khẽ nhếch lên: "Trước đây khi ta còn ngốc, lúc rảnh rỗi thích ngủ vào ban ngày, hễ ngủ là thích mơ mộng, trong mơ có đủ loại chuyện, câu chuyện này là ta mơ thấy."

Hừ.

Tin hay không thì tùy.

Tống Dập bị vẻ mặt hơi giận của nàng chọc cười, khóe môi cũng không nhịn được mà nhếch lên.

"Vậy nàng ngủ sớm đi, ngày mai ta vừa hay phải đến hiệu sách giao sách, ta tiện thể đi cùng nàng đến tiệm thuốc nhé?"

"Được." Cố Tâm Nguyệt vui vẻ đồng ý, dù sao có người làm không công, nếu không dùng thì phí.

Ngày hôm sau.

Cố Tâm Nguyệt dậy sớm hầm một chén lớn trứng hấp, lại làm vài chiếc bánh hành, cả nhà cùng nhau ăn hết.

Nàng lại chạy đến nhà họ Cố gọi Hứa Thị và Cố Tiểu Võ sang trông giúp.

Sân phơi nhiều hạt dẻ như vậy, không có người trông thì nàng không yên tâm.