Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 69



Xe ngựa nhanh chóng dừng lại ở ngã tư Đông Thị trong trấn.

Hai người xuống xe, Tống Dập nhanh nhẹn tiếp tục đeo giỏ lên lưng.

Lúc nãy ở trong thôn, Cố Tâm Nguyệt mới để hắn đeo vì nể mặt nam nhân của Tống Dập.

Lúc này không có người quen, Cố Tâm Nguyệt muốn lấy lại giỏ, dù sao bên trong toàn là hũ cao lê thu dễ vỡ, nàng có kiếm được thùng vàng đầu tiên hay không là nhờ vào nó.

"Tống Dập, hay là để ta đeo đi? Sức khỏe của ngươi vừa mới hồi phục, giỏ này nặng quá." Cố Tâm Nguyệt khéo léo nhắc nhở.

"Không sao, chút đồ này không nặng." Tống Dập liếc nhìn Cố Tâm Nguyệt thấp hơn mình một cái đầu, an ủi nói.

Được rồi.

Trên đường đi, Cố Tâm Nguyệt đều đi sát bên cạnh Tống Dập để bảo vệ chiếc giỏ.

Điều này khiến Tống Dập cảm thấy ấm áp trong lòng, hắn còn tưởng Cố Tâm Nguyệt đang lo lắng cho sức khỏe của hắn nên càng thêm vững vàng bước đi.

Hai người đi một mạch đến Hồi Xuân Đường, Lý chưởng quây đã sớm đứng trong tiệm ngó đầu ra ngoài.

Tối hôm qua, hắn nhận được thư hồi âm của người bên cạnh Tần tam thiếu gia, hắn đã cho lão tổ họ tông bị ho suốt nửa tháng uống cao lê thu đó vài lần, tình trạng ho đã giảm đi rất nhiều.

Hơn nữa Tần lão tổ tông tuổi đã cao, không muốn uống thuốc đẳng cả ngày.

Món cao lê thu này lại rất hợp khẩu vị của bà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vì vậy, khi nhìn thấy bóng dáng Cố Tâm Nguyệt, Lý chưởng quầy như thấy tiên nữ, trực tiếp đi ra cửa đón người vào.

Cố Tâm Nguyệt thấy thế, đã biết phản ứng của chủ tiệm thế nào. Trong lòng nàng càng thêm tự tin.

Quả nhiên, nàng vừa vào trong, tiểu nhị đã bưng trà nóng lên, Lý chưởng quầy càng khen ngợi cao lê thu của Cố Tâm Nguyệt không ngớt.

Đến khi cầm 20 lượng bạc trên tay, Cố Tâm Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.

Mùa đông này không lo rồi.

Không lo rét mướt đói khát, đồ trong không gian có thể thoải mái dùng rồi.

Ngay cả Tống Dập đứng bên cạnh cũng giật mình, khẽ nhíu mày, không ngờ 10 hũ cao lê thu này lại có thể bán được nhiều bạc như vậy? Ngược lại, nữ nhân này lại tỏ ra bình tĩnh, không khỏi khiến hắn càng thêm nghi ngờ.

Lý chưởng quầy sắp xếp xong cao lê thu, mới có thời gian ngắm nghía kỹ người bên cạnh, Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, vội giới thiệu: "Đây là phu quân của ta, Tống Dập."

"Tống công tử có vẻ quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi?" Lý chưởng quây dường như đang nhớ lại điều gì, lần đầu tiên gặp Cố Tâm Nguyệt, hắn cũng có cảm giác như vậy.

Nhưng sau khi gặp nhau hai lần, hắn mới phát hiện mình có thể đã nhận nhầm người.

Nhưng lúc này hai người cùng đến, dường như lại khiến hắn mơ hồ nhớ ra điều gì đó.

"Trước đây tại hạ từng đến mua thuốc, có lẽ đã gặp." Tống Dập nhàn nhạt trả lời.

"Có lẽ vậy, Tống công tử nhìn qua đã biết là nhân trung long phượng, khó tránh khỏi để lại ấn tượng sâu sắc." Lý chưởng quầy khách sáo đáp lại, sau đó lại hỏi Cố Tâm Nguyệt: "Không biết khi nào Tống gia nương tử mới có thể giao thêm một mẻ cao lê thu nữa?"

Cố Tâm Nguyệt trả lời thành thật: "Thật ngại quá, tạm thời không dự định làm nữa, lần trước đã giải thích với Lý chưởng quầy rồi, cao lê thu này dùng nguyên liệu phức tạp, hiện tại không thể tập hợp đủ nguyên liệu, chờ sau này hãy nói." "Vậy thì đành thôi nhưng Tống gia nương tử có phương thuốc gia truyền này rất tốt, sau này có cơ hội nhất định phải tiếp tục tìm chúng ta hợp tác nhé."