"Tất nhiên, tất nhiên." Cố Tâm Nguyệt phụ họa.
Lê rừng trên núi đã hái gần hết, cho dù có thể kiếm được lê thì đường phèn và táo đỏ trong không gian cũng có hạn.
Nàng có tổng cộng 10 túi táo đỏ, dùng hết một túi lớn cũng chẳng sao.
Nhưng 10 túi đường phèn đã dùng hết hai túi lớn, điều này khiến Cố Tâm Nguyệt đau lòng vô cùng.
Đồ trong không gian, dùng một ít là mất đi một ít.
Muốn kiếm tiền, xem ra nàng phải nghĩ thêm cách khác rồi. Hai người ra khỏi tiệm thuốc, Tống Dập không nhịn được quay sang hỏi: "Bí phương gia truyền? Nguyên liệu phức tạp?”
Tại sao hắn đun lửa mấy ngày nay, cũng không thấy Cố Tâm Nguyệt cho thứ gì kỳ lạ vào?
Cố Tâm Nguyệt cười với hẳn: "Bán đồ mà, phải biết kể chuyện, ngươi nghe chơi thôi nhé."
Còn về nguyên liệu, đương nhiên không thể bày ra trước mặt hắn.
"Một thứ đơn giản như vậy, lại có thể bán giá cao, sao nàng lại không định làm nữa?" Tống Dập dường như vẫn còn nghỉ ngờ.
"Ôi, lê trên núi đã hái hết rồi, hơn nữa ngươi cũng thấy đấy, cao lê thu này tốn công lắm, sắp đến mùa thu hoạch, ta lại phải bán hạt dẻ rang đường, đâu còn nhiều sức lực như vậy?" Cố Tâm Nguyệt quyết định chủ động tấn công trước, than thở một hồi.
"Ừ, nàng không muốn làm thì thôi." Tống Dập suy nghĩ một chút, mấy ngày nay để nấu 10 hũ cao lê thu này, hầu như lúc nào Cố Tâm Nguyệt cũng quanh quẩn bên bếp lò trông chừng, quả thực rất vất vả: "Tiền này nàng kiếm được thì nàng giữ lấy phòng thân, chỉ tiêu trong nhà ta sẽ nghĩ cách."
Tống Dập nói xong, nhấc chân định đi về phía hiệu sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy Tống Dập không hỏi nữa, Cố Tâm Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm, đuổi theo hắn.
Hai người đến Học Hải Thư Uyển ở Bắc Đại Nhai, Vương chưởng quầy mà Cố Tâm Nguyệt đã gặp lần trước lúc này đang bận tiếp khách, vừa thấy Tống Dập đích thân đến, hắn liền vội buông công việc trong tay, ra nghênh đón.
"Tống công tử, cuối cùng ngươi cũng đến rồi? Lần trước nghe nói ngươi bị bệnh, không biết giờ đã khỏe chưa?" Vương chưởng quầy đối với Tống Dập rất khách sáo.
Tống Dập đáp lễ: "Sức khỏe đã tốt hơn nhiều, lần trước sách nương tử ta đến lấy, ta cũng đã chép xong, hôm nay nhân lúc rảnh rỗi mang đến trả."
Vương chưởng quầy nhận lấy hai quyển sách mà Tống Dập đưa tới, hắn thậm chí còn không thèm xem, trực tiếp sai tiểu nhị lấy 1 lượng bạc giao cho Tống Dập.
Tống Dập không vội nhận: "Vương chưởng quầy, theo quy tắc cũ, số bạc này nhiều quá."
Vương chưởng quầy cười lắc đầu: "Lần trước may nhờ nương tử của ngươi kịp thời đưa sách đến, quý nhân khen ngươi chép sách còn đẹp hơn cả chữ trong sách gốc, thư phường chúng ta cũng nhờ đó mà được thơm lây, cho nên chút bạc này xin Tống công tử nhất định phải nhận."
Tống Dập nghe vậy, liền không nói thêm gì nữa, sau đó lại móc ra một quyển sách khác từ trong người đưa tới: "Vương chưởng quầy, ta có một quyển sách tranh muốn nhờ ngươi giúp xem qua."
Vương chưởng quầy khựng lại một chút, sau đó vội vàng nhận lấy, mở ra.
Cố Tâm Nguyệt thấy Vương chưởng quầy vừa nhìn đã như bị cuốn hút vào, không khỏi tò mò thò đầu nhìn một cái.
ồ.
Đây không phải là câu chuyện cậu bé Hồ Lô mà tối qua nàng kể hay sao?
Tống Dập chỉ dùng vài bức tranh đơn giản, bên dưới lại thêm chữ, câu chuyện đã trở nên vô cùng sinh động thú vị. Nhìn thế này, tài năng vẽ tranh của Tống Dập cũng rất lợi hại, hơn nữa chữ viết tuy đơn giản nhưng lại rất sinh động, nhìn một cái là biết ngay nền tảng văn học của hắn rất thâm hậu.