Cố Tâm Nguyệt cũng bị bà làm cho căng thẳng theo: "Chỉ có con và Tống Dập biết, chưa nói cho ai cả."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chuyện này con đừng nói nữa, ngay cả cha con cũng đừng nhắc đến." Hứa Thị cảnh cáo nàng bằng ánh mắt: "Không phải ta không tin cha con và các ca ca của con, chỉ là người đông miệng nhiều, lỡ như bị mọi người lỡ lời, nhị tẩu của con và cả nhiều người trong thôn như vậy, không ai có lòng tốt cả."
"Mẫu thân, con hiểu mà, của cải không nên phô trương, chỉ là quả lê này nhị ca và tam ca của con cũng góp không ít công sức, nên con muốn ít nhiều gì cũng phải chia cho bọn họ một chút." Cố Tâm Nguyệt nói ra suy nghĩ của mình, vừa rồi cũng vì cân nhắc đến điểm này nên nàng mới không hề giấu giếm Hứa Thị.
"Con tiết kiệm đi, trước tiên không nói đến chuyện bây giờ vẫn chưa phân gia, cho dù con có đưa cho hai đứa, tam ca của con là một tiểu tử lông bông lại không tiêu đến, đưa cho nhị ca con giữ thì bị nhị tẩu của con mang về nhà ngoại, hơn nữa quả lê rừng này chỉ đáng giá mấy đồng tiền, mấu chốt vẫn là phương thuốc này của con." Hứa Thị nói một cách mạnh mẽ, sau đó bà như nhớ ra điều gì: "Đúng rồi, con lấy phương thuốc này ở đâu vậy?” "Phương thuốc này á, chẳng phải lần trước Tống Dập giúp quý nhân trong huyện chép một quyển sách cổ hay sao, chính là viết trong quyển sách đó, con cũng nghe hắn nói như vậy." Cố Tâm Nguyệt bình tính nói.
"Ồ, ồ, trách sao quyển sách đó có thể đổi được 2 lượng bạc, tiểu tử Tống Dập này đúng là thông minh, vừa chép vừa ghi nhớ." Hứa Thị khen ngợi: “Chuyện này cứ theo lời lão mẫu thân mà làm, không được phép nhắc đến nữa, con xem con mua nhiều vải như vậy, đủ lắm rồi!"
Cố Tâm Nguyệt giật khóe miệng, không ngờ lão mẫu thân này lại khá bảo vệ mình?
Chẳng lẽ ba ca ca đều là hàng tặng kèm hay sao?
Nhưng lão mẫu thân nói cũng đúng, 20 lượng này tốt nhất vẫn không nên lộ ra.
Sau này dù sao nàng cũng có cơ hội từ từ bù đắp cho các ca ca.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến lúc chạng vạng tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Buổi trưa cả nhà đều ăn sơ qua một chút nên Cố Tâm Nguyệt định làm bữa tối thịnh soạn hơn một chút.
Hai con cá diếc mua về đã được nàng thả trong nước nuôi nửa ngày, lúc này nàng trực tiếp g.i.ế.c sạch, dùng dầu rán sơ qua, đổ nước vào đun sôi, cuối cùng cắt đậu phụ vào đun nhỏ lửa. Củ cải cắt thành sợi nhỏ, nàng cho thêm trứng, thêm chút tiêu, bột ngọt, muối, nước tương nêm nếm, cho thêm bột mì khuấy thành hỗn hợp sền sệt, dùng lửa nhỏ từ từ rán cho đến khi hai mặt vàng ươm.
Chờ cơm chín, hai hài tử đã chủ động rửa tay sạch sẽ, chén đũa cũng giúp nàng sắp xếp xong xuôi.
Canh cá diếc đậu phụ trắng ngần, cuối cùng rắc thêm chút hành lá thái nhỏ, trước tiên Cố Tâm Nguyệt múc cho mỗi hài tử một chén canh, cho thêm vài miếng đậu phụ.
Còn thịt cá thì riêng ra một đĩa.
Cá diếc nhiều xương nhỏ, trông hai hài tử có về như chưa từng ăn cá, cho nên phải gỡ xương ra trước mới được.
Mỗi người ăn 3-4 miếng bánh rán củ cải giòn tan, uống một chén lớn canh cá nóng hổi, đều ấm áp cả người.
Thời gian trôi qua thoắt cái đã mấy ngày.
Hầu hết số hạt dễ trên núi đã được gùi xuống chân núi, để ở nơi râm mát trong sân cho thoáng khí.
Hai ngày nay, Cố Tâm Nguyệt vẫn luôn để ý tình hình ruộng lúa, thấy lúa đã trĩu bông, những bông lúa căng mẩy cũng đã chuyển sang màu vàng ươm.