Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 82



Lưu Thị nghe vậy, lập tức lấy lại tỉnh thần: "Hắn dám!"

Sau đó nàng ta đứng phắt dậy, kéo Tống Phú Quý: "Về nhà, ngày mai mang theo giỏ đến nhà Tống Dập chia lương thực!”

Trời tối đen như mực, tiếng mưa vẫn không ngớt.

Hai ngày nay Cố Tâm Nguyệt vẫn ở nhà, may cho mỗi người một bộ quần áo hơi dày hơn, lại bận rộn nấu cơm cho một lớn hai nhỏ, tiện tay góp ý cho Tống Dập vê hình tượng Tôn Ngộ Không mà hắn vẽ.

Tối hôm đó, trời lạnh ẩm, Cố Tâm Nguyệt dứt khoát nấu một nồi canh xương sườn củ cải, bên trong lại cho thêm cải thảo, chả viên củ cải vừa mới rán.

Dùng nồi đất đựng đặt trên bàn ăn.

Nàng lại hấp một nồi bánh bao đường đỏ, cả nhà đang ăn nóng hổi, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa từ ngoài cửa.

Giờ này, ai sẽ đến?

Cố Tâm Nguyệt vừa định đứng dậy mở cửa thì bị Tống Dập ấn xuống: "Để ta mở cửa."

"Cẩn thận đừng để bị ướt."

Cửa vừa mở, hóa ra là trưởng thôn.

Tống Dập dẫn người vào, trưởng thôn dừng lại dưới mái hiên: "Áo tơi của ta toàn là nước, ta không vào nữa, đây là giấy phân chia gia sản ta đi làm giúp các ngươi mấy hôm trước, còn có giấy tờ nhà cửa này, cùng với hai mẫu ruộng lúa các ngươi được chia, các ngươi cất cẩn thận.”

Cố Tâm Nguyệt thấy mưa bên ngoài rất to, trưởng thôn lại cố tình chọn lúc này đến đưa giấy tờ, có lẽ có chuyện gì giấu giếm.

Nhưng ông ta đã chủ động đến giúp như vậy, Cố Tâm Nguyệt tất nhiên cảm kích, nàng vội vàng đứng dậy gói số bánh bao đường đỏ còn lại trong nồi, đưa cho trưởng thôn: "Làm phiền trưởng thôn đêm hôm còn đến đưa giấy tờ, hôm nay không kịp mời trưởng thôn ăn cơm, trưởng thôn mang những chiếc bánh bao mới hấp này về đi, mong trưởng thôn đừng chê."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau một hồi từ chối, cuối cùng trưởng thôn cũng nhận: "Được rồi, ta cũng không làm chậm trễ bữa cơm của các ngươi nữa, chỉ là lần này nhiều nhà thu hoạch mùa thu không được, đặc biệt là đại ca đại tẩu nhà ngươi, ta sợ bọn họ sẽ đến gây chuyện với các ngươi, đến lúc đó các ngươi cẩn thận ứng phó, dù sao cũng là người một nhà, cố gắng nói chuyện tử tế."

Tống Dập nghe vậy, lập tức hiểu ra, liên gật đầu: "Làm phiền trưởng thôn rồi!"

Hai người tiễn trưởng thôn ra khỏi cửa, rồi quay lại nhà tiếp tục ăn cơm.

Ngày hôm sau.

Mưa cuối cùng cũng tạnh.

Cả nhà vừa ăn sáng xong, Cố Tâm Nguyệt đang bận rộn dọn dẹp trong bếp thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc của Tử Du từ ngoài sân.

Cùng với giọng nói của Hoài Cẩn: “Các ngươi đừng hòng đi vào!”

Cố Tâm Nguyệt vội vàng đặt chén xuống, chạy ra ngoài, đụng phải Tống Dập từ trong nhà đi ra.

Hai người nhìn nhau, rồi đi về phía cửa.

Vừa ra khỏi cửa, bọn họ thấy Tử Du ngã lăn ra đất, toàn thân đầy bùn, Hoài Cẩn đang cố sức chặn cửa, trừng mắt nhìn những người bên ngoài.

Đại Hổ và Nhị Ny đang định xông vào, mỗi người kéo một đứa ra.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, nàng nhanh chân tiến lên, đẩy Đại Hổ và Nhị Ny ra sau: “Làm gì vậy!"

Nàng lại vội vàng bế Tử Du lên, đau lòng hỏi: "Con ngã ở đâu?"

Tống Dập cũng vội vàng đỡ Hoài Cẩn dậy, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa: "Đại ca đại tẩu sáng sớm thế này, đến đây trút giận lên hài tử à?"

Tống Phú Quý bị ánh mắt lạnh lùng của Tống Dập khiến cho lùi lại một bước: "Nhị đệ hiểu lầm rồi, hôm nay ta và đại tẩu của đệ đến đây tìm đệ có việc, nào ngờ hai hài tử này lại ngăn không cho ta vào, không phải ta nói, hài tử này không có phép tắc gì cả, đệ nên dạy dỗ lại đi."