Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 81



Hắn hơi buồn bã trở về phòng của mình.

Đêm đó, cả nhà bốn người đều ngủ rất ngon.

Không ngờ, bên ngoài lại nổi lên một trận gió lớn.

Trời chưa sáng, trong thôn như nổ tung, có người tối qua nghe lời khuyên của Cố lão đầu và Tống Dập, về nhà liên thấy hơi bất an, định sáng mai dậy sẽ đi ra ruộng xem tình hình trước.

Ai ngờ, nửa đêm đã bắt đầu nổi gió lớn.

Những người còn hơi do dự, lúc này đều không ngồi yên được nữa, bọn họ trực tiếp cầm nông cụ, cả nhà ra đồng.

Sáng sớm, trưởng thôn cũng đi từng nhà thông báo: “Các ngươi đi xem trước ởi, trong ruộng có gì, gần chín thì thu hoạch trước đi, ta thấy trời còn có khả năng sẽ mưa to."

Ngoài ruộng, một số thôn dân đã bắt đầu gặt hái, trải qua trận gió lớn đêm qua, phần lớn lúa đã đổ rạp.

Một số người vẫn không tin: "Chỉ là gió mà thôi, mấy tháng nay đều không mưa rồi, cho dù có mưa, ta thấy cũng chỉ là sấm to mưa nhỏ, có khi mưa một chút thì mùa màng còn tốt hơn, chỉ có kẻ ngốc mới thu hoạch ngay bây giờ.” Người nọ vừa dứt lời, những hạt mưa to như hạt đậu đã rơi xuống.

Một số người hoảng sợ bỏ chạy, vội vàng chạy về nhà, chờ mưa tạnh rồi mùa màng tiếp tục phát triển.

Còn những người trước đó đã gặt lúa, kéo lúa đã gặt về nhà, rồi lại chạy ra, vẫn bất chấp mưa lớn tiếp tục thu hoạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mưa lớn liên tục hai ngày, vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Đến chiều tối, trời đã tối đen.

Dù tin hay không thì lúc này, thôn dân đều vây quanh nhà trưởng thôn: "Trưởng thôn, ngươi nói tại sao mưa lớn vẫn chưa tạnh? Nếu không tạnh thì chẳng phải mùa màng ngoài đồng sẽ bị ngập hết hay sao?”

Trưởng thôn cũng buồn rầu, chỉ may là phân lớn mùa màng nhà hắn đã thu hoạch về, đều trải trong nhà để phơi, dù sao thì thiệt hại cũng không quá nghiêm trọng.

Nhưng có những thôn dân, bọn họ đã chờ chờ hai ngày mà không thu hoạch được một hạt thóc nào.

Trưởng thôn hơi không vui, nhíu mày nhìn thôn dân đang nói: "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Mấy ngày trước ta đã nhắc nhở các ngươi thu hoạch trước những gì có thể thu hoạch, lúc đó các ngươi nói thế nào? Nếu các ngươi nghe vào một câu thì có đến nỗi như bây giờ không?” Tên thôn dân kia bị nói đến đỏ mặt tía tai, vẫn không cam lòng: "Chẳng phải đều là do Tống Phú Quý và nương tử hắn nói hay sao, mưa lúc này dù có xuống cũng sẽ nhanh tạnh, chúng ta đều mong mưa tạnh để mùa màng có thể phát triển thêm một đợt nữa."

Trưởng thôn nghe vậy, không vui trừng mắt nhìn Tống Phú Quý: "Ngươi xem ngươi làm chuyện gì thế này."

Lưu Thị thấy mọi người đều chỉ trích nhà mình, bất mãn nói: "Ai kéo các ngươi không cho các ngươi đi thu hoạch lương thực? Chẳng phải do các ngươi tự nguyện hay sao? Bây giờ xảy ra chuyện lại muốn đổ lỗi cho nhà ta, không có cửa đâu? Gần 5 mẫu ruộng nhà chúng ta cũng đều chưa thu hoạch được!"

Mọi người đều lo lắng cho mùa màng, đang bực bội, không ai muốn cãi nhau với nàng ta lúc này.

Không lâu sau, mọi người đều không vui mà giải tán.

Dương Tuyết Cầm ở bên cạnh thấy Lưu Thị vẫn đang ăn vạ, nhỏ giọng an ủi: "Biểu tỷ, tỷ đừng tức giận nữa, chuyện này không ai ngờ tới, may mà hai mẫu ruộng lúa nước nhà các tỷ đã thu hoạch hết rồi, những hạt lúa đó đều là tỷ và tỷ phu vất vả trông trọt, bây giờ dù sao Tống Dập cũng nể mặt tình huynh đệ, không đến mức không chia cho các tỷ chút nào chứ?"