Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 86



(Mọi người lưu ý: Có rất nhiều loại nấm đỏ, việc phân biệt có độc hay không thật ra rất phức tạp, cũng liên quan rất nhiều đến nơi sản xuất, ở đây chỉ là vì nhu câu của cốt truyện, chọn một trong những khả năng, mọi người tuyệt đối không được hái nấm lạ để ăn nhé!)

Thấy vẻ mặt chắc chắn của nàng, Tống Dập không hiểu sao lại tin: "Vậy vê ta ăn trước, các ngươi ăn sau."

Cố Tâm Nguyệt cười cười không nói gì.

Nàng chắc chắn như vậy là vì hai năm nay, nàng thường lên núi hái loại nấm đỏ này.

Mỗi lần sau khi trời mưa, chúng thường đột nhiên mọc lên vào một đêm, nếu không hái trong vòng hai ngày, chúng sẽ già đi.

Loại nấm đỏ này hiện tại đang rất tươi ngon, hơn nữa giá trị dinh dưỡng cực cao.

Bổ khí bổ huyết, kiện tỳ dưỡng vị, làm đẹp da, đặc biệt thích hợp cho người già, trẻ em và phụ nữ.

Ở thời hiện đại, một cân nấm đỏ chất lượng tốt có thể bán được hơn 1000 đồng.

Tống Dập thấy Cố Tâm Nguyệt hái rất vui vẻ, cũng dẫn theo hai hài tử bắt chước hái theo.

Chờ đến khi Hứa Thị dẫn theo mấy người đàn ông nhà họ Cố tìm đến thì thấy trong giỏ của Cố Tâm Nguyệt đã đầy ắp một giỏ nấm màu đỏ.

Hứa Thị sợ đến nỗi sắc mặt tái mét: "Tâm Nguyệt, sao con lại hái nhiều nấm độc như vậy, mau vứt đi, loại này không ăn được."

Cố Tâm Nguyệt vội vàng ngăn cản: "Mẫu thân đừng hoảng, Tống Dập nói, loại nấm đỏ này ăn được, không giống với loại có độc."

Tống Dập đang giúp hái nấm đỏ ở gần đó nghe vậy, không khỏi căng thẳng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thật à? Loại này ăn được?” Hứa Thị không thể tin nổi, sau đó nghĩ đến kiến thức của Tống Dập, nuốt nước bọt: "Được rồi, lát nữa bảo nhị ca con nghĩ cách bắt hai con thỏ rừng, nấu chín rồi cho thỏ ăn thử trước."

Cuối cùng cũng không phải tự mình thử độc, Tống Dập: ...

Khi hai gia đình khiêng không ít nấm đỏ xuống núi, những thôn dân đi ngang qua thấy vậy, có người sợ hãi đến tái mặt: "Nhà họ Cố, sao các ngươi lại hái nhiều nấm độc như vậy, mau vứt đi, nếu không thì sau này thật sự phải nằm xuống rồi!"

Lưu Thị, người vừa rồi tranh giành nấm với Hứa Thị hăng say nhất, thấy vậy không khỏi cười khẩy: "Các người lo chuyện bao đồng làm gì, người ta không biết ơn đâu, cẩn thận đến lúc ăn c.h.ế.t rồi còn tìm các người báo thù."

Hừ, nàng ta nghĩ đến chuyện hôm qua bị người nhà họ Cố làm mất mặt trước mọi người, lại không xin được lương thực.

Lưu Thị ngay cả thể diện cơ bản cũng không muốn giữ nữa.

Dương Tuyết Cầm đi theo phía sau cũng lên tiếng: " Tống đại ca, nếu các ngươi không đủ ăn thì ta chia cho các ngươi một ít nấm mà ta hái được, đầu óc của Tâm Nguyệt tỷ có thật sự tốt rồi không? Thật sự có thể để các người ăn nấm độc à, nàng không phải là—"

"Không, cần, đâu." Tống Dập lạnh lùng từ chối.

Sau đó hắn đưa tay về phía Cố Tâm Nguyệt và hai hài tử, biểu cảm trên mặt cũng lập tức dịu dàng: "Chúng ta về nhà thôi."

Cố Tâm Nguyệt thấy Dương Tuyết Cầm bị làm cho mất mặt trước mọi người, không khỏi cảm thấy hả hê.

Nàng không tự chủ đưa tay vào tay to của Tống Dập, thuận thế đứng dậy, hai người mỗi người một hài tử, chuẩn bị xuống núi.

Cố Nhị Dũng vừa mới mất nửa ngày công sức, bắt được một con thỏ và một con gà rừng, thấy Tiền Thị đi theo sau Dương Tuyết Cầm, hắn không khỏi tức giận: "Tiền Thị, về nhà!"

Hai gia đình đi thẳng xuống núi.