Cố Tâm Nguyệt chọn lại toàn bộ nấm đỏ đã hái, xác định không có nấm độc lẫn vào, mới trải ra trên nia để phơi khô.
Chờ đến khi phơi khô, đến mùa đông muốn ăn thì lấy ra hầm canh.
Phần nấm còn lại thì rửa sạch, nấu cùng nửa con gà rừng mà nhị ca mang đến, thành một nồi cháo.
Cố Tâm Nguyệt lại cán một ít mì, cả nhà trộn với nước canh ăn rất vui vẻ.
Bên nhà họ Cố cũng làm theo cách Cố Tâm Nguyệt chỉ, bọn họ kiểm tra lại nấm đỏ một lần nữa, lại không yên tâm nấu một ít cho thỏ ăn, thấy thỏ thực sự không sao, mới yên tâm để lại chuẩn bị phơi khô.
Ngày hôm sau.
Người nhà họ Cố, kể cả Cố Tâm Nguyệt đều dậy từ rất sớm.
Sớm đã hẹn với Tống thúc dùng xe trâu, ba huynh muội nhà họ Cố khiêng hai giỏ hạt dẻ đã bóc vỏ và khía miệng, nửa bao đá cuội đã rửa sạch, củi lửa cùng một ít dầu và đường rồi lên đường.
Đến trấn, sau khi lấy xong nồi, Cố Tâm Nguyệt theo ý kiến của Tống Dập, bày sạp ở phố lớn gần thư viện.
Ba huynh muội nhanh chóng nhóm lửa, bắt đầu làm nóng đá cuội, theo cách đã luyện tập ở nhà mà bắt đầu rang.
Lúc đầu, người đi đường chỉ ngoái đầu nhìn, nghĩ rằng lại có thêm một sạp bán đồ ăn.
Sau đó thấy đá cuội và hạt dễ đảo trong nồi, mọi người tò mò vây lại: "Đây là hạt dẻ à? Hạt dẻ còn có thể rang như vậy để ăn?"
Một số thực khách ngửi thấy mùi đường tỏa ra từ trong nồi, liền dừng chân lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Tâm Nguyệt ra hiệu cho Cố Tam Thanh, thấy hắn hướng về phía đám đồng rao lên: "Đi ngang qua, đi ngang qua đừng bỏ lỡ nhé! Hạt dẻ rang đường nóng hổi vừa ra lò đây! Đảm bảo ăn một hạt là muốn ăn thêm!" "Hạt dẻ ngọt, hạt dẻ thơm, nam nhân ăn vào không đau lưng, nữ nhân ăn vào da đẹp, ăn nhiều hạt dễ bảo vệ sức khỏel"
Cố Tam Thanh xả cổ họng, rao theo lời Cố Tâm Nguyệt dạy trên đường đến đây.
Lúc đầu hắn còn hơi ngại, thấy người vây quanh càng lúc càng đông, hắn cũng mặc kệ!
Những thực khách đang ngửi mùi hạt dễ đều xôn xao: "Hạt dễ này bán thế nào? Có thể cho thử một hạt không?”
"Có thể thử, mọi người xếp hàng thử nhé." Cố Tâm Nguyệt kịp thời giúp duy trì trật tự.
Chờ mọi người xếp hàng xong, người đứng đầu đã thử xong, Cố Tâm Nguyệt mới nhắc nhở đúng lúc: "Hạt dẻ rang đường này 20 văn/cân, hôm nay ngày đầu mua hai cân tặng một cân!”
Một số người phía sau nghe nói 20 văn/cân, đều do dự: "20 văn này có thể mua được hai cân gạo rồi, quả thực không rẻ."
Cố Tâm Nguyệt quay đầu cười giải thích: "Hạt dẻ này bổ hơn gạo, hơn nữa ăn vào còn no bụng."
Những người đã thử trước đó chỉ do dự một chút, rồi quyết định: "Tiểu huynh đệ, cân cho ta một cân trước, mang về cho gia đình nếm thử, nếu ngon thì lát nữa ta quay lại mua thêm hai cân!”
"Cũng cân cho ta hai cân gói lại, ta mang về để hiếu kính lão mẫu thân!"
"Cân cho ta hai cân, hiếm khi gặp được đồ ăn tươi ngon như vậy, mua hai cân tặng một cân, chỉ bằng mua nhiều một chút, mang về cho hài tử nếm thử!"
Mọi người xếp hàng, Cố Tâm Nguyệt phụ trách cân và gói, Cố Tam Thanh vừa rao vừa giúp thu tiền.
Cố Đại Sơn và Cố Nhị Dũng thì tập trung rang hạt dẻ và đun lửa.
Chưa đến n:ửa ngày, hai giỏ hạt dẻ đã bán hết sạch, nhiều người nghe tiếng chạy đến, không mua được nhiều đành thất vọng quay vê. Bốn huynh muội dọn dẹp đồ đạc, trước khi đi còn mua ít rau và thịt ở chợ phía đông, rồi vui về lên xe ngựa về nhà.