Bán đồ ăn, quan trọng nhất vẫn là xếp hàng và đông đúc, nói trắng ra chính là tiếp thị theo kiểu khan hiếm, nếu không lo lắng về việc bán không được thì ai thèm xếp hàng để mua ăn hàng ngày?
Trong khi việc kinh doanh nhỏ của bốn huynh muội nhà họ Cố đang làm ăn phát đạt thì từ trên xuống dưới của Hồi Xuân Đường ở trấn Thanh Thủy cũng rất náo nhiệt.
Chỉ vì thiếu gia của Hồi Xuân Đường - Tần Tần tam thiếu gia Tranh của phủ Thanh Châu bỗng nhiên gửi thư nói rằng sẽ đến thăm trong vài ngày tới. Tần tam thiếu gia đã gần ba năm không đến đây, tại sao lại bỗng nhiên đến thăm?
Sản nghiệp của Tần tam thiếu gia ở trấn Thanh Thủy không chỉ có một mình Hồi Xuân Đường, tại sao lại chỉ viết thư cho mình?
Có phải liên quan đến cao lê thu mấy ngày trước hay không?
Trong lòng Lý chưởng quầy cứ thấp thỏm không yên, hai ngày nay hắn vẫn luôn bận rộn dọn dẹp từ trên xuống dưới, sợ rằng có chỗ nào không chu đáo, khiến Tần tam thiếu gia không vui.
Lúc này, trên con đường bên ngoài trấn Thanh Thủy, một cỗ xe ngựa lộng lẫy đang chạy về phía thị trấn. Không lâu sau, tiếng rao bán náo nhiệt bên ngoài xe ngựa không ngừng vang lên.
Nam nhân trong xe ngựa dụi mắt ngái ngủ, vừa ngẩng đầu lên, hai bên râu rồng cũng theo đó hất ra sau, sau đó hắn tùy ý liếc mắt ra ngoài: "Đến rồi à?"
Nô bộc trên xe ngựa vội vàng đáp: "Bẩm tam thiếu gia, đã vào trấn Thanh Thủy rồi, chúng ta có về phủ nghỉ ngơi trước không?"
"Không cần, trực tiếp đến Hồi Xuân Đường đi." Nam nhân dứt khoát trả lời, không chút do dự.
Gần ba năm rồi! Lúc rời đi, nỗi cô đơn thỉnh thoảng vẫn còn vương vấn trong lòng hắn, không ngờ sau ngần ấy năm, lại có ngày hắn tự chủ động quay trở lại đây!
Hắn cũng không hiểu tại sao lại như vậy? Hắn luôn cảm thấy nơi này có thứ gì đó đang chờ mình Vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc hắn đang trầm ngâm, bỗng nhiên một mùi hương ngọt ngào từ bên ngoài xe ngựa bay vào.
Với sự nhạy bén của một thương nhân, nam nhân lập tức ra lệnh dừng xe: “A Tùng, ra xem xem, có người bán đồ ăn mới gì phải không?”
A Tùng ở phía trước xe ngựa đáp lời rồi xuống xe, một lúc sau hắn mới cầm một gói đồ ăn nóng hổi đưa vào: "Tam thiếu gia, bên đường có người bán hạt dễ rang đường này, nhiều người mua lắm nên phải chờ một lúc, nhưng đây là vừa mới ra lò, ngài nếm thử xem."
"Hạt dẻ rang đường?" Nam nhân thoáng nghi ngờ, sau đó đưa tay lấy một hạt, bóc ra, thấy bên trong là hạt dễ vàng ươm, căng mọng.
Trông không khác gì hạt dẻ bình thường.
Hắn thử cắn một miếng, ừm, thơm ngọt mềm dẻo, tuyệt vời!
Trước đây, ở kinh thành hắn cũng từng thấy người bán hạt dẻ rang nhưng hương vị đều không bằng loại này.
Xem ra, trấn Thanh Thủy chỉ trong hơn hai năm ngắn ngủi mà đã thay đổi không ít.
Hắn nghĩ đến cao lê thu, táo đỏ và nấm tuyết mà Lý chưởng quầy nhờ người gửi lên trước đó.
Chẳng lẽ trấn Thanh Thủy này thực sự có cao nhân đến đây ẩn cư à?
Nghĩ đến đây, nam nhân không khỏi cười khẩy, nỗi phiền muộn trong lòng cũng tan đi hơn phân nửa.
Xe ngựa dừng trước cửa Hồi Xuân Đường, nam nhân vừa xuống xe thì thấy Lý chưởng quầy nghe tin chạy ra đón: " Tần tam thiếu gia!"
Tân Tranh câm quạt xếp, một thân áo trắng tung bay, hắn sải bước vào nội đường, mở miệng nói thẳng: "Lý chưởng quầy, lần này ta đến đây, một là để kiểm tra mấy cơ ngơi ở trấn Thanh Thủy, hai là chuyện lần trước ngươi nhờ người gửi lên cao lê thu, hiệu quả rất tốt nhưng tiếc là người đó không chịu bán nữa nên ta muốn gặp người đó, đích thân thương lượng. "