Chờ về đến nhà, Cố Tâm Nguyệt tính toán, phát hiện hôm nay nửa ngày đã bán được 1500 văn.
Cố Tâm Nguyệt đưa một túi đầy tiền đồng cho Hứa Thị, Hứa Thị không dám tin mà xúc động hồi lâu.
Sau đó bà lấy ra hơn một nửa đưa cho Cố Tâm Nguyệt, nói với mấy đứa con trai: "Hạt dẻ này là muội muội các con phát hiện ra, cách bán hạt dễ này cũng là Tống Dập và muội muội các con nghĩ ra, tiền mua nồi cũng là muội muội các con bỏ ra trước, sau này tiền kiếm được nhà ta lấy một nửa, nhà muội muội các con lấy một nửa."
"Mẫu thân, mẫu thân nói thế nào cũng được." Ba huynh đệ nhà họ Cố tỏ ý không có ý kiến.
Trương Thị cũng không dám tin mà nhìn chằm chằm vào số tiền đồng lớn như vậy, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Tiền Thị ở bên cạnh đẩy Trương thị một cái, lẩm bẩm: "Đại tẩu, nhà chúng ta có ba người, muội muội chỉ có một mình, có thể làm được bao nhiêu việc, sao mẫu thân lại chia như vậy được.”
Thảo nào mấy lúc trước, ba huynh đệ đều lén lút, thì ra đang làm nghề này.
Nghĩ đến việc mình bị giấu giếm lâu như vậy, Tiền Thị tức giận không thôi, nếu biết sớm hơn, có lẽ nàng ta còn có thể gọi nhà mẫu thân ruột của mình cùng đi nhặt hạt dẻ.
Tiền Thị vừa dứt lời, phụ mẫu và ba huynh đệ đều nhìn nàng ta với ánh mắt không vui.
"Tiền Thị, cất cái bụng dạ nhỏ nhen của ngươi đi, đây là con đường mà Tâm Nguyệt nghĩ ra, ngươi còn có mặt mũi nói!" Hứa Thị nghe nàng ta nói vậy thì tức giận không thôi.
"Tâm Nguyệt, tiền này là con nên được, con câm lấy đi." Cố lão đầu cũng hiếm khi lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, trong lòng không khỏi ấm áp.
Nhưng nàng đã sớm nghĩ kỹ về số tiền này, nàng chỉ lấy 1/4 là được.
Một mặt, ba ca ca thực sự bỏ công sức nhiều hơn, mặt khác, số tiền bán cao lê thu lúc trước, nàng nghe theo Hứa Thị đều giữ lại.
Bây giờ bù thêm cho các ca ca một chút cũng là điều nên làm.
Kể từ khi đến thế giới này, phụ mẫu và ba ca ca đối xử tốt với nàng, không kể xiết.
Cố Tâm Nguyệt lấy ra một nửa số tiền đồng mình cầm, đưa cho Hứa Thị: "Mẫu thân, mẫu thân cầm lấy, con đã nghĩ kỹ rồi, bốn Huynh muội cùng bán đồ ăn, tiền kiếm được nên chia thành bốn phần, con chỉ lấy một phần, chúng ta là một nhà, nếu nói đến việc giúp đỡ, các ca ca cũng chưa từng Ít giúp con.” "Nhưng mà—”" Hứa Thị vừa định lên tiếng khuyên can thì bị Cố Tâm Nguyệt cắt ngang: "Nhà chúng ta còn có Tống Dập biết chép sách vẽ tranh kiếm tiền, hơn nữa hài tử nhà chúng ta còn nhỏ, chỉ tiêu ít, năm nay thời cuộc khó khăn, mọi người phải giữ nhiều tiền bạc, sắp đến lúc trời lạnh rồi, phải chuẩn bị áo bông chăn bông cho mọi người, mùa thu năm nay thu hoạch kém, sắp tới giá lương thực lại tăng, cũng phải mua nhiều lương thực dự trữ qua đông, việc nào cũng cần tiền bạc."
Cố Tâm Nguyệt không để Hứa Thị ngăn cản, trực tiếp nhét nốt số tiên đồng còn lại vào tay bà.
Những người còn lại đều cảm động hồi lâu.
Chỉ có Tiền Thị cúi đầu, đáy mắt nhanh chóng lóe lên sự vui vẻ.
Việc kinh doanh hạt dẻ rang đường liên tục đắt khách trong nhiều ngày, hầu như mỗi ngày đều thu được khoảng 2 lạng bạc.
Mặc dù mỗi ngày có rất nhiều người đến mua nhưng chỉ sau giờ ngọ là hết sạch, bốn huynh muội nhà họ Cố đúng giờ dọn hàng về nhà.
Ba huynh đệ vốn muốn mỗi ngày gánh thêm hai giỏ để bán nhưng lần nào cũng bị Cố Tâm Nguyệt từ chối.