Mọi người thấy vậy, liên ồn ào lên: "Đều là người trong cùng một thôn, tại sao các ngươi lại có thể chỉ lo cho bản thân mình, không quan tâm đến sống c.h.ế.t của người khác!”
"Đúng vậy, nói đi cũng phải nói lại, chúng ta cũng sẽ không tranh giành việc làm ăn với các ngươi, chẳng lẽ nhặt về để ăn cũng không được à?”
"Dựa vào đâu chứ? Những thứ trên núi này đều là của mọi người, các ngươi nhặt được cũng không thể giấu riêng."
"Đúng vậy, đúng vậy!" "Đủ rồi, các ngươi im lặng hết cho ta." Trưởng thôn tức giận dậm chân, lúc này mới trấn áp được mọi người.
Bây giờ, nhà họ Cố có muốn từ chối cũng không được nữa.
Hứa Thị vừa định mở miệng mắng chửi thì bị Cố Tâm Nguyệt ở bên cạnh kéo lại: "Trưởng thôn, những hạt dẻ này đúng là chúng ta nhặt được ở Đại Thanh Sơn, nhưng bây giờ, chúng ta có nói cho mọi người biết cũng vô ích, bởi vì chúng ta cũng chỉ tìm được vài cây dẻ, tất cả đều đã bị nhặt hết rồi, nếu mọi người không tin, chúng ta có thể dẫn mọi người đi xem, nhưng những thứ trên Đại Thanh Sơn này, từ trước đến nay đều là ai nhặt được thì là của người đó, từ bao giờ lại thành của riêng thế? Nếu nói như vậy, lần sau mọi người cứ ngôi canh ở dưới chân núi, thấy ai từ trên núi xuống thì trực tiếp chia đồ, như vậy có khác gì cướp bóc hay không?”
Trưởng thôn bị hỏi đến nghẹn họng, ông ta vốn tưởng Tâm Nguyệt là người dễ nói chuyện, không ngờ nàng lại còn tỉnh ranh hơn cả mẫu thân nàng.
Nhưng nói cho cùng, chuyện này đúng là lỗi của bọn họ.
Ông ta cũng thực sự không còn cách nào khác, mới bị mọi người kéo đến đây, ông ta đành cắn răng khuyên nhủ: "Tâm Nguyệt à, đạo lý chính là đạo lý nhưng dù sao mọi người cũng là người dân cùng một thôn, không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu được. '
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Tâm Nguyệt cau mày, nhất thời không nói nên lời.
Tống Dập ở bên cạnh nắm tay nàng, nhàn nhạt lên tiếng: "Trưởng thôn, chúng ta không phải thấy c.h.ế.t mà không cứu, mà là Đại Thanh Sơn quá nguy hiểm, nếu không thì nơi đó đã sớm bị mọi người tới hết rồi, hơn nữa, lúc chúng ta nhặt hạt dẻ thì trong nhà đã không còn lương thực, bất đắc dĩ mới liều lĩnh lên núi, may nhờ nhị ca quen thuộc đường núi nên mới không bị thương. "
"Bất kỳ ai, nếu trong nhà có lương thực cũng không muốn mạo hiểm, ai có thể ngờ được rằng vụ thu hoạch mùa thu lại thành ra như thế này? Nếu lúc đầu mọi người chịu nghe lời khuyên của nhạc phụ ta thì bây giờ cũng không cần phải vì chút đồ ăn hoang dã này mà liều lĩnh như vậy. ˆ
Mọi người nghe vậy đều có chút xấu hổ.
Trong thôn vẫn luôn lưu truyền lời đồn rằng trên Đại Thanh Sơn có dã nhân.
Nếu vụ thu hoạch mùa thu không xảy ra chuyện này, thì không ai muốn vì vài hạt dẻ mà liều mạng vào rừng sâu núi thẳm.
Nhưng, trước lương thực thì còn có đạo lý nào nữa? "Nếu các ngươi nói có thể dẫn chúng ta lên núi, vậy chúng ta đi xem thử cũng được? Dù sao cũng sắp c.h.ế.t đói rồi, ai còn quan tâm đến việc có nguy hiểm hay không nguy hiểm nữa chứ?"
"Đúng vậy, chúng ta đi cùng nhau, cho dù thực sự có dã nhân cũng không sợ!"
Cố Nhị Dũng trâm ngâm một lúc, rồi nói: "Con đường này chỉ có mình ta biết, các ngươi ép gia đình ta cũng vô dụng, sáng mai ta có thể dẫn các ngươi đi, nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, lúc lên núi nếu không tìm thấy hạt dẻ thì phải nhanh chóng quay về, tuyệt đối không được chạy vào sâu, cho dù không có dã nhân thì cũng không biết sẽ có loại thú dữ nào."