Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 97



Mọi người thảo luận xong thời gian và địa điểm gặp mặt rồi mới chịu giải tán.

Hứa Thị nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Tiền Thị: "Hạt dẻ ở trấn trên có phải do ngươi nói không? Nếu không tại sao thôn dân lại đều đi ngang qua chỗ chúng ta dọn hàng chứ, bình thường bọn họ sẽ không bao giờ đi tới đây."

Tiền Thị vội vàng cúi đầu lắp bắp nói: "Con thật sự không nói, tự cắt đứt đường tài lộc của mình, con không ngốc như vậy."

Hứa Thị thấy nàng ta không chịu thừa nhận, đành coi như vận may không tốt, bị người khác phát hiện.

Tiền Thị thấy mình may mắn thoát nạn, vội vàng lấy hết can đảm: "Dũng ca, ta về nhà ngoại nói một tiếng, sáng mai sẽ đi cùng chàng lên núi, dù sao trong số đám người mà chàng mang theo cũng không thiếu mấy người bên nhà ngoại của ta."

Cố Nhị Dũng lúc này vẫn còn hơi tê liệt vì chuyện cãi cọ, hắn không kiên nhẫn phất tay: "Tuỳ nàng."

Ngày hôm sau.

Thôn dân tụ tập ở đầu thôn từ sớm, hầu như mỗi nhà mỗi hộ đầu có người khỏe mạnh đến đây.

Còn cha và đệ đệ của Tiền Thị cũng đến nhà họ Cố từ sớm, vừa đúng lúc đến giờ ăn sáng, bọn họ vui về ăn mấy bát cháo và mấy cái bánh ngô.

Tiền lão đầu giơ tay quệt miệng, hoàn toàn không để ý đến sự ghét bỏ của người khác: "Thông gia à, lân này là các ngươi làm không đúng rồi, ta đã gả bảo bối khuê nữ của ta cho nhà các ngươi, nhà các ngươi phát hiện ra thứ tốt như vậy mà không gọi nhà họ Tiền chúng ta cùng đi, thật sự khiến ta quá thất vọng, ôi! Hôm qua cũng là khuê nữ của ta chạy vê nhà nói với ta, ta mới biết! Bộ xương già này của ta cũng không trèo nổi núi, hay là các ngươi cứ trực tiếp lấy đồ ra chia một nửa cho ta mang đi, xe của cha con ta cũng đã đẩy đến rồi! Không đi theo các ngươi lên núi gây phiền phức nữal"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Nhị Dũng vừa nghe, liền nổi giận bùng bùng, trừng mắt nhìn Tiền Thị.

Tiền Thị thấy vậy, vội vàng ngăn cản: "Cha, không phải con đã nói với cha rồi à, hạt dẻ trong nhà đã bán hết rồi, nếu cha không trèo nổi thì cứ nghỉ ngơi trong sân này, để đệ đệ con đi theo tỷ phu lên núi, có tỷ phu ở đó, đảm bảo có thể giúp cha tìm được hạt dẻ."

Tiền lão đầu bĩu môi: "Được rồi, vậy thì ngươi trưa nay đi cắt ít thịt, ta sẽ ở lại chờ."

"Vâng, được ạ." Tiên Thị vội vàng đáp. Những người khác thấy vậy cũng tức giận không thôi, nhưng vì thông gia đã đến tận cửa nên bọn họ đành phải cố nhịn.

Cố Nhị Dũng nhìn thấy dáng vẻ lất phất của đệ đệ Tiền Thị, không khỏi có chút lo lắng.

Đúng lúc sắp lên đường, Cố Tâm Nguyệt vội vàng chạy đến, đưa cho hắn một gói đồ ăn, nhỏ giọng nói: "Nhị ca, đây là bánh bao đường đỏ muội mới hấp sáng nay, phòng khi về muộn, còn có thể lót dạ, ca giấu đi ăn vụng, đừng để đói bụng, cẩn thận mọi việc. `

Cố Nhị Dũng lặng lẽ nhận lấy, cất vào trong lòng, hắn lo lắng cả đêm, bánh bao đường đỏ nóng hổi của muội muội lập tức khiến trái tim phiền muộn của hắn được an ủi.

Mọi người lên đường được nửa ngày, trong thôn cũng náo nhiệt được nửa ngày.

Mọi người trong thôn đều ngóng trông, như thể sắp có một lượng lớn hạt dẻ lăn xuống từ trên núi vậy.

Chỉ có nhà họ Cố là lo lắng suốt nửa ngày, mặc dù Cố Nhị Dũng quen thuộc với đường núi, bình thường cũng ít khi gặp nguy hiểm, nhưng lần này dẫn theo nhiều người lên núi như vậy, không ai có thể nói trước được sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.