Mãi đến gần chiều tối, trong thôn bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào, Cố Tâm Nguyệt vẫn luôn mất tập trung vội vàng bước ra ngoài.
Nàng nhìn thoáng qua trong đám đông, không thấy bóng dáng nhị ca, tim Cố Tâm Nguyệt khẽ chùng xuống.
Một dự cảm không lành ập đến.
Vừa đến cửa nhà họ Cố, nàng đã nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ trong sân.
"Các ngươi đã làm gì tiểu nhi tử của ta? Tại sao các ngươi đều đã xuống núi, còn nhi tử của ta đâu? Các ngươi mau dẫn người đi tìm đi." Người nói chính là cha ruột của Tiền Thị.
Cố Tâm Nguyệt vội vàng đỡ lấy Hứa Thị đang tái mặt ở bên cạnh, quay sang hỏi thôn trưởng: "Chuyện gì vậy?”
Thôn trưởng bất lực thở dài, lên tiếng giải thích: "Hôm nay chúng ta lên núi, lúc đầu cả nhóm đều đi cùng nhau, sau đó ởi loanh quanh trên núi nửa vòng cũng không nhặt được bao nhiêu hạt dẻ, mọi người chuẩn bị quay về, ai ngờ đệ đệ của Tiền Thị nhất quyết không chịu xuống núi, còn không nghe lời khuyên của Cố Nhị Dũng, cố chấp đòi vào rừng bắt thú, sau đó thì lạc mất."
"Vậy nhị ca của ta thì sao?" Cố Tâm Nguyệt vội vàng hỏi.
"Nhị ca của ngươi... hắn cũng đi vào rừng đuổi theo, ban đầu chúng ta định cùng đi, sau đó chúng ta nghe thấy tiếng gầm của dã thú ở gần đó, liền vội vàng chạy xuống núi nhưng các ngươi đừng lo, tiếng dã thú đó có vẻ phát ra từ hướng khác." Thôn trưởng buồn bã nói.
Ban đầu Cố Nhị Dũng chịu dẫn bọn họ lên núi, mặc dù hầu hết mọi người không nói ra nhưng trong lòng mọi người vẫn rất biết ơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, chỉ có thể trách tiểu tử nhà họ Tiền kia quá vô nhân tính.
Quan trọng là Tiền lão đầu vẫn luôn mắng mỏ om sòm, nhất quyết thúc giục mọi người lên núi tìm kiếm.
Ngay cả Tiên Thị cũng liên tục khóc lóc bên cạnh, cầu xin Hứa Thị: "Mẫu thân, mẫu thân hãy để đại ca và tam ca lên núi tìm kiếm đi, đệ đệ của con còn nhỏ lắm."
Nhìn thấy mặt trời đã yếu dần, những người nhà họ Cố vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Đại Thanh Sơn, sắc mặt u ám.
Xét về lý trí, Cố Nhị Dũng là người thôn Lê Hoa quen thuộc nhất với Đại Thanh Sơn, thể lực cũng tốt nhất, khả năng xảy ra chuyện không lớn, lúc này có lẽ hắn đã bị tiểu tử nhà họ Tiền kia liên lụy.
Nhưng là người nhà, bọn họ không thể tiếp tục ngồi chờ chết, Cố Tam Thanh là người đầu tiên đứng ra: "Cha, mẫu thân, con lên núi tìm kiếm, con đã đi con đường này với nhị ca rất nhiều lần rồi, con quen đường. "
"Con cũng đi." Cố Đại Sơn vội vàng tìm một con d.a.o chặt củi rồi cũng đứng ra.
"Lão đại, con đừng đi, ta đi cùng lão tam, nếu có chuyện gì bất trắc, đừng quên con là lão đại trong nhà." Cố lão đầu vội vàng ngăn lão đại lại.
Cố Tâm Nguyệt vừa định đề nghị cùng lên núi, mặc dù nàng không lên núi nhiều lần nhưng dù sao nàng cũng đã ở trên núi hơn hai năm, nàng hiểu một số kiến thức sơ cứu đơn giản, nếu nhị ca bị thương có lẽ có thể giúp được. Ai ngờ nàng vừa định mở miệng, Tống Dập đã ngăn lại: "Hay là ta đi theo tam ca, nhạc phụ tuổi đã cao, chân lại không tiện, hơn nữa các ngươi không cần quá lo lắng, có lẽ nhị ca đang trên đường xuống núi rồi, chúng ta chỉ đi đón hắn mà thôi."
Nói xong, Tống Dập gật đầu với Cố Tâm Nguyệt, không đợi mọi người phản ứng lại, hắn liền kéo Cố Tam Thanh chạy về phía Đại Thanh Sơn.