Xuyên Vào Mary Sue Bỏ Trốn Với Nam Hai

Chương 36



"Tri huyện, người, người được vớt lên rồi."

Gia nô một đường chạy thẳng đến cửa.

"Ai, ai?" Tri huyện từ trên giường ngồi dậy, cực kì kinh hãi.

Gia nô lau mồ hôi nhễ nhại trên mặt: "Bùi đại nhân và thứ sử đại nhân được cứu lên rồi."

Tri huyện giật mình, mặc quần áo vào, chạy ra ngoài cửa.

Chỉ thấy bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, trong lòng ông ta chợt lạnh ngắt, Bùi Vấn An đã được cứu, không biết thứ sử còn sống hay đã chết, lần này thực sự là tự bê đá đập chân mình rồi.

Nhưng ai biết được rằng Bùi Vấn An này lại mạng lớn như vậy?

"Mau, mau thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xe."

Lời còn chưa dứt cửa đã bị đẩy ra, một nhóm người từ ngoài cửa xông vào: "Các, các ngươi là ai? Dám nửa đêm tự tiện xông vào phủ đệ của mệnh quan triều đình!"

"Tên tặc nhân nhà ngươi! Còn dám trái lệnh?"

Thứ sử chợt quát một tiếng, hai chân tri huyện mềm nhũn.

Đám người tản ra, chỉ thấy Đỗ Lại đứng bên cạnh thứ sử, ánh mắt cậu ta sắc bén, chăm chú nhìn ông ta: "Đỗ Lại Đại Lý Tự mời tri huyện đi một chuyến."

Đại Lý Tự?

Tri huyện run rẩy quỳ sụp xuống đất, không nói được gì.

Bóng đêm thâm trầm, ở Bùi phủ, một gia nô nhìn thấy từ xa có một chiếc xe ngựa đang đi tới, liền kéo dài giọng: "Nhị gia trở về rồi."

Một trận ồn ào náo động, lão phu nhân giương mắt nhìn người đang đi tới, trong thoáng chốc, dường như trở về hai mươi lăm năm trước, Bùi Dịch Chi cũng trở lại Giang Châu như vậy.

"Ồ, Bùi đại nhân bình an trở về nên đoàn tụ với người nhà mới phải, không biết nửa đêm đến tìm lão phu có việc gì."

Gia chủ Lý thị Lý Cẩn cũng chống gậy, run rẩy đứng lên, lão ta trước đây cũng làm quan đến chức Ngự sử nhưng bây giờ đã cáo lão hồi hương.

Bùi Nhị liếc nhìn Lý Cẩn lãnh đạm nói: "Vấn An đã lâu chưa trở về, lần này trở lại cũng bận bịu quản lý việc cứu nạn lũ lụt. Bây giờ gặp phải chuyện như này, dưới sự chứng kiến của trưởng bối thúc phụ trong tộc, Lý đại nhân, chúng ta cùng nhau trao đổi một vài vấn đề nhé."

Lý Cẩn nhìn thần sắc lạnh nhạt của hắn, ánh mắt hơi híp lại, cuộc sống lăn lộn ở quan trường nhiều năm khiến lão ta có dự cảm mấy lời này không thể nghe, nếu nghe tiếp e rằng sẽ xảy ra một trận gió tanh mưa máu,vậy nên lão ta khoát tay một cái, ho khụ khụ hai tiếng: "Lão hủ tuổi tác đã cao, thân thể bất tiện, nếu là chuyện của Bùi gia nhà ngươi, ta cũng không ở lại lâu nữa."

"Lý đại nhân, đi thong thả."

Lời của Bùi Vấn An vừa dứt, Đỗ Lại đã đưa người từ bên ngoài xông vào bao vây tất cả.

Lý Cẩn phẫn nộ: "Bùi Vấn An ngươi muốn làm cái gì? Lão phu cũng là trí sĩ, cũng là người có thể nói chuyện trước mặt thánh nhân, cẩn thận ta tố các ngươi tội lạm dụng chức quyền, để hoàng thượng chủ trì công đạo cho ta!"

"Lý đại nhân lo lắng quá rồi." Bùi Nhị cười một cái nhưng ý cười không lan đến đáy mắt: “Chúng ta ôn lại chuyện cũ một chút chứ?”

Ôn lại chuyện cũ?

Lý Cẩn càng hoảng hốt, thân thể lắc lư một cái, may mà có tiểu đồng bên cạnh đỡ lấy lão ta, nguyên nhân năm đó lão ta từ quan là gì, trong lòng lão ta tự biết rõ ràng, ôn chuyện cũ cái gì chứ.

"Người đâu, đưa người lên."

Đỗ Lại kéo tri huyện lên, chỉ thấy hai chân ông ta bị đánh gãy, vết máu kéo lê dọc đường, ông ta bị ném xuống tiền đường, run cầm cập lổm cổm bò đến bên cạnh Lý Cẩn, túm chạy lấy ống quần lão ta, vết máu trên tay dính vào ống quần lão ta, ông ta nâng mặt lên: "Đại nhân, đại nhân… cứu ta! Xin hãy cứu ta!"

Mùi máu tanh xộc lên mũi, Lý Cẩn cắn răng cúi đầu nhìn ông ta: "Đại nhân không phải chính là tri huyện Giang Châu sao? Sao lại nói ra những lời này? Ta và ngươi có lén lút gặp mặt khi nào sao?"

Tri huyện khóc thành tiếng, ôm chặt lấy ống quần lão ta không chịu buông tay: "Lý đại nhân, là ngài giao phó cho ta làm! Là ngài nói chỉ cần đẩy Bùi Nhị Lang xuống sông Giang thì sẽ bảo vệ một nhà già trẻ của ta, Lý đại nhân, bây giờ ngài không thể không nhận!"

Lý Cẩn một cước đá văng ông ta: "Ăn nói bậy bạ! Ai cũng biết Bùi gia và Lý gia bọn ta là thông gia, lão phu sao có thể làm ra cái chuyện hãm hại người thân của mình như vậy chứ, mau kéo cái tên ăn nói xằng bậy này xuống."

"Đại nhân! Em vợ ta là cháu ruột của ngài, đầu năm Kiến Nguyên, chính ngài đưa ta lên làm tri huyện Giang Châu đó, đại nhân!"

Nghe thanh âm kêu gào thảm thiết của người kia.

"Người thân?" Bùi Nhị ngước mắt lên, nhìn về phía lão phu nhân: "Chúng ta là người thân sao?"

Tay lão phu nhân siết chặt hạt châu, lạnh lùng nhìn hắn, bà ta biết có vài lời bà ta nên nói nhưng từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng nói gì.

Bùi Vấn An cười một tiếng, phất tay, một cỗ thi thể được khiêng lên: "Bốn người, ba người đã chìm xuống đáy sông Giang nhưng Vấn An tốt số đã vớt được một người trở về, trên thi thể của tử sĩ đều có con dấu của gia chủ, Lý đại nhân có muốn nhìn một chút không?"

Lý Cẩn nện gậy xuống đất kêu rầm một tiếng, lồng ng.ực phập phồng, lạnh lùng nói: "Bùi Vấn An! Ngươi mới làm quan chín năm, chớ có ỷ vào việc được kề cận thiên tử mà vu oan giá họa, ngậm máu phun người."

Bùi Nhị mỉm cười một cái: "Vu oan giá họa? Cái này có tính làm gì, bàn về đổi trắng thay đen, giết người tru tâm, còn phải xem Lý đại nhân kìa. Lão phu nhân, ngài nói đúng không?"

Lão phu nhân giương mắt nhìn hắn, cuối cùng mở miệng: "Ăn nói lung tung, ngươi đang nhằm vào Lý gia sao?"

Sắc mặt Bùi Nhị lạnh lùng: "Không, không chỉ là Lý gia."

Dứt lời, một người nữa được đưa lên.

"Ra mắt Nhị gia."

Lý Cẩn vừa nhìn thấy người này, đồng tử hơi co lại, cây gậy trong tay buông lỏng một chút, thân thể lay động lùi về sau hai bước, tê liệt ngồi ở trên ghế.

Bùi Nhị rũ mắt, đưa lưng về phía người kia nói: "Ta đã đưa vợ con và mẹ già của ngươi ra khỏi thành rồi."

"Đa tạ đại nhân khai ân."

Nói rồi, ông ấy hướng về phía Lý Cẩn và lão phu nhân quỳ xuống: "Lão nô ra mắt Lý đại nhân, lão phu nhân."

Lão phu nhân nhắm mắt: "Ta suy tính đến rất nhiều người nhưng lại chỉ để lọt mất một mình ngươi."

"Thời thế phải đổi rồi, lão nô cũng muốn để cho con cháu đời sau có con đường sống."

Quản sự cười một tiếng, quỳ ở đó, hướng về phía các trưởng bối họ hàng thân thích của Bùi gia dập đầu một cái rồi mới chậm rãi nói: "Nhiều năm trước khi Bùi Dịch Chi Bùi đại nhân trở lại Giang Châu thu thập chứng cứ Ngự sử đại nhân Lý Cẩn lén lút tích trữ lượng lớn đất ruộng làm của riêng, cùng năm đó Bùi Dịch Chi đại nhân xuất binh đi Bắc phạt, Lý Cẩn vì muốn tiêu hủy chứng cùng với Lý thị nữ đã gả vào Bùi gia lấy danh nghĩa tổ tông, lừa gạt Vinh An công chúa mang theo con trai của Bùi Dịch Chi trở về Giang Châu, thực ra là để bắt và giam lỏng bọn họ, uy hiếp Bùi Dịch Chi giao ra ngọc bài thân phận Bùi gia. Sau đó hai người ngụy tạo văn thư cấu kết với giặc trình lên cho thánh thượng, thánh nhân phẫn nộ, Bùi Dịch Chi trăm miệng cũng không thể bào chữa, bỏ mình ở Mạc Bắc..."

Thẩm Tương Nghi ngồi trong xe ngoài cửa nghe được lời nói bên trong truyền ra, hãi hùng khiếp vía.

"Ăn nói bậy bạ!"

Trong dòng họ Bùi gia có người nghi ngờ nói: "Lý quản sự, ngươi có chứng cứ gì chứng minh lão phu nhân tham gia vào việc này? Lão phu nhân không phải người sẽ làm ra loại chuyện như vậy."

"Đương nhiên ta có chứng cứ."

Quản sự cười một tiếng, từ trong ngực rút ra một xấp thư, phong thư ố vàng, có lẽ đã qua nhiều năm: "Năm đó lão phu nhân cần người đưa thư thông báo tin tức của Vinh An công chúa cho Bùi Dịch Chi, không yên tâm để cho người khác làm việc này nên lão nô đích thân đưa thư đi. Lúc gặp Bùi Dịch Chi đại nhân, ông ấy đã nhờ vả lão nô đem mấy bức mật thư về cho Vinh An công chúa, trong thư là những chứng cứ ông ấy thu thập được về chuyện Lý Cẩn âm thầm tích trữ đất riêng."

Lại có người hỏi: "Nếu theo như lời ngươi nói, ngươi rõ ràng là làm việc cho Lý Cẩn và lão phu nhân, tại sao lại đưa thư mật hộ Bùi Dịch Chi?"

Quản sự thản nhiên: "Năm đó Bùi Dịch Chi đại nhân nói rồi, điểu tận cùng tàng, giảo thỏ chết tay sai phanh*. Ta thay Lý đại nhân và lão phu nhân làm loại chuyện dơ bẩn này, nếu như không lưu lại đường lui, tương lai e rằng không được chết yên. Lão nô trong lòng cũng sợ hãi, cảm thấy có lý cho nên đã làm theo lời ông ấy, âm thầm đem thư trở về, thật không ngờ thực sự đã bị đại nhân đoán trúng, hôm nay mấy phong thư này đã đổi mạng cho cả nhà lão nô."

*Điểu tận cùng tàng, giảo thỏ chết tay sai phanh: Thành ngữ để chỉ hiện tượng sau khi làm xong sự việc thì ruồng bỏ hoặc bức hại những người có công.

Mấy người Bùi thị tức giận phát run, một lão già lọ mọ đứng lên run run rẩy rẩy nói: "Lý đại nhân! Lão phu nhân! Hai người các ngươi thật là lòng dạ độc ác! Đó đâu phải người ngoài, đó là Bùi Dịch Chi, các ngươi sao có thể xuống tay được chứ!"

"Hắn là Bùi Dịch Chi thì có sao chứ, những chuyện hắn đã làm, chuyện nào mà không phải muốn mạng của thế gia ta ở Giang Châu chứ."

Lão phu nhân thanh âm già nua chậm rãi nói: "Ta gả vào Bùi gia ba mươi năm để mưu cầu cái gì chứ? Không phải là để hai đại gia tộc Bùi Lý gắn bó lợi ích với nhau, ở Giang Châu bãi bỏ chư hầu cũng thôi đi, nhưng Bùi Dịch Chi thì sao? Ủng hộ chính sách mới, còn khuyên thánh nhân cải cách chính sách ruộng đất, những ruộng đất kia từ đời này sang đời khác vốn dĩ là ruộng đất riêng của Lý gia bọn ta, sao hắn dám lấy đi, Bùi Dịch Chi hắn là đang muốn mạng của Lý gia, muốn mạng của thế gia Giang Châu!"

Lý Cẩn càng nghe càng hoảng sợ, vội vàng quát lên: "A muội, đừng nói nữa!"

"Sợ cái gì, a huynh, chồng ta sớm đã qua đời, Bùi Dịch Chi cũng đã chết, bây giờ lại thêm một Bùi Vấn An. Nhưng nơi này là Giang Châu, ngày đó ta có thể ép Vinh An công chúa ở lại, hôm nay cũng có thể ép được ngươi ở lại."

"Các ngươi muốn làm cái gì?" Tộc nhân Bùi thị kinh hãi.

Lý Cẩn nhìn sắc trời, cắn răng, hét lên với người đứng ở cửa: "Đi gọi hết người đến đây, phong tỏa cửa thành Giang Châu, không được để cho bất cứ ai rời khỏi thành."

"Ngươi, ngươi, cái đồ phụ nữ độc ác!"

Thẩm Tương Nghi ngồi trên xe ngựa, nghe thấy lời này trong lòng cả kinh, đang muốn xuống xe thì bị Tiểu Đào ngăn lại: "Tiểu thư đừng gấp, có tiếng ngựa."

Lý Cẩn ép mình ổn định tâm trạng, cất cao giọng nói: "Bùi Vấn An, ngươi trước kia còn lạm dụng chức quyền giết mấy quan viên kiểm tra việc chống lũ định kì, đêm nay còn dám đối xử với Lý thị bọn ta như thế, ta nhất định sẽ báo lên với thánh thượng, cầu một công đạo. Giờ cho người cưỡi ngựa đến Biện Kinh thì chỉ đêm ngày mốt thôi sổ con này sẽ được đặt trước mặt thánh thượng, ngươi cứ ở Giang Châu chờ chết đi."

Bùi Nhị nghe được lời này, cười một tiếng: "Sợ là đại nhân không được như ý nguyện rồi."

Sắc mặt Lý Cẩn trắng nhợt, nghe thấy bên ngoài có tiếng ngựa hí.

Bùi Nhị quay đầu, nói với người ngồi trên ghế: "Lão phu nhân, bao nhiêu năm qua đi rồi mà bà chả có chút tiến bộ nào."

Lão phu nhân không nói tiếng nào, chỉ là bàn tay gẩy phật châu càng ngày càng nhanh.

"Phựt."

Chuỗi phật châu bị đứt, hạt đàn hương đỏ rơi xuống đầy đất, lăn đến lòng bàn chân.

"Cha ta khuyên thánh nhân cải cách ruộng đất, không phải vì muốn diệt trừ thế gia mà chính là vì muốn kéo dài vận mệnh cho thế gia. Dưới trướng các gia tộc quyền quý, đất đai bị thâu tóm nghiêm trọng, lương thực trong quốc khố còn không nhiều bằng Giang Châu các ngươi, ngươi biết điều này có nghĩa là gì không? Vua và Mã chia nhau thiên hạ, thiên hạ này không phải thiên hạ của bách tính mà là thiên hạ của sĩ tộc. Nhưng đây không phải điều đáng sợ nhất, các ngươi mở mắt ra mà nhìn xem, giặc hồ phương Bắc đã đánh tới ranh giới biên ải, không quá ba tháng là có thể vượt qua sông Giang, san bằng Giang Châu, trong quân không có lương thực, lòng người tan rã, đất nước diệt vong, lúc bấy giờ thế gia trong miệng ngươi có còn tồn tại được không?"

Nhất thời bốn phía lặng ngắt, Bùi Vấn An đứng trước mặt bà ta, từ trên cao nhìn xuống: "Ngươi tầm nhìn hạn hẹp nông cạn, ta không so đo tính toán với ngươi. Nhưng ngươi hại mẫu thân ta bỏ mạng ở Giang Châu, ta không thể bỏ qua cho ngươi."

Lão phu nhân đột nhiên vỗ bàn một cái, cao giọng quát: "Vinh An công chúa là tự tử, không liên quan gì đến ta! Không liên quan gì đến ta!"

Bùi Nhị lạnh lùng: "Mẫu thân ta nếu như không tự sát, khiến cho thánh nhân đau lòng hạ lệnh an táng ở Biện Kinh thì ngươi có thể để ta đi sao?"

Lão phu nhân nghe đến đây, sắc mặt lụi bại giống như bị rút hết sinh khí, nói từng chữ một: "Giữ lại ngươi không khác nào thả hổ về rừng, đời này của ta chuyện hối hận nhất chính là để ngươi sống mà rời khỏi Giang Châu."

Lúc này trong đám người có chút xôn xao, chỉ nghe một tiếng quát to: "Thái tử đến!"

Thái tử đích thân đến, Lý Cẩn cuối cùng đã hiểu sự tự tin của Bùi Nhị đến từ đâu, sắc mặt lão ta tái nhợt ngồi xụi lơ trên ghế.

"Truyền ý chỉ thánh nhân, Giang Châu Lý Cẩn..."

Thẩm Tương Nghi ngồi trên xe ngựa nghe thấy tiếng đại phu nhân khóc lóc kể lể giống như muốn xuyên qua bức tường cao ngất: "Nhị gia ơi, ta năm đó nhất thời hồ đồ nghe sai bảo của lão phu nhân, giấu Vinh An công chúa ở trong Bùi phủ, nhưng ta không phạm sai lầm gì lớn, đại lão gia vẫn còn ở Thiên Ngưng chưa về, Hành ca, Hành ca ơi..."

Rèm xe được vén lên, Bùi Nhị lên xe, Thẩm Tương Nghi nhào vào lòng hắn, tay hắn lạnh như băng, muốn ôm nàng nhưng lại có chút không dám, chỉ nhấc cánh tay lên mặc nàng sờ mó từ trên xuống dưới.

"Ta không sao, ta không sao."

"Không sao cái gì, tay chàng máu me nhầy nhụa hết rồi."

Thẩm Tương Nghi mò tới tay Bùi Nhị, phía trên được quấn vải trắng, vết máu thấm cả ra ngoài, có thể thấy vết thương rất sâu, vừa nghĩ đến điều này nước mắt nàng lại ứa ra.

Bùi Nhị mới vừa rồi trước mặt mọi người oai phong biết bao, lúc này lại chỉ có thể thở dài, lấy mu bàn tay lau nước mắt cho nàng, kéo nàng tựa vào lồng ng.ực mình, vỗ nhẹ lưng nàng: "Sao lại khóc rồi? Ta còn chưa có quên ban nãy nàng ở trên đê khóc to như vậy, mọi người đều quay qua nhìn ta, ta lúc ấy còn đang nghĩ nữ nhân nhà ai mà khóc lóc thảm như vậy, sau đấy nhìn một cái hóa ra là của nhà ta."

"Chàng biến đi."

Bùi Nhị ngoài miệng dỗ dành nàng nhưng trong lòng lại không nói ra được có tư vị gì, tư vị đó giống như có người đặt hắn lên đầu quả tim, hắn mà đau nàng còn đau hơn, đời này hắn cũng chưa từng gặp được cô nương nào ngốc như vậy.

Thẩm Tương Nghi sụt sịt nước mũi, lau nước mắt vào áo Bùi Nhị, nhìn hắn nói: "Vừa nãy ta nghe thấy hết rồi, Bùi Vấn An, chàng nghe cho rõ đây, nếu như sau này có người dùng ta để uy hiếp chàng, chàng không được hành động giống với cha chàng đã làm với mẹ chàng, chàng phải tiếp tục sống."

"Nói linh tinh cái gì đấy, nếu như thực sự có một ngày như vậy, mạng của ta có thể đổi được mạng của nàng."

Hắn thở dài nhìn nàng, nhẹ nhàng lau vệt nước trên mặt nàng, trong mắt là sự quyến luyến không thôi: "Bùi Vấn An ta cũng… có chết không từ."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com