Xuyên Vào Mary Sue Bỏ Trốn Với Nam Hai

Chương 37: Phong nguyệt vô tận



Đầu mùa hạ năm Kiến Nguyên thứ hai, Bùi Vấn An xử lý tổn hại do lũ lụt gây ra tại Giang Châu, thái tử giá lâm.

Hai người tìm nguyên nhân, điều tra kỹ càng chuyện ruộng đất tư của Lý Cẩn, phát hiện chuyện này còn dính dáng đến rất nhiều thế gia vọng tộc khác, thánh nhân phẫn nộ, cho thẩm tra Tào thủ phụ Tào Thính Quân, hai đảng cũ mới trong triều nhất thời thần hồn nát thần tính.

Nhưng Thẩm Tương Nghi luôn cảm thấy bản thân đã quên mất chuyện gì đó.

Là cái gì nhỉ?

"Bùi đại nhân, thái tử muốn gặp ngài."

Trong khoảnh khắc rèm được vén lên, Thẩm Tương Nghi nhìn thấy một bóng hình, trong lòng lộp cộp một tiếng.

Sao nàng có thể quên mất Giang Ứng Liên được chứ?

Thái tử ở đây, vậy thì nhất định Giang Ứng Liên cũng ở đây.

Nàng giữ chặt ống tay áo Bùi Nhị, trong lòng vô cùng thấp thỏm, Bùi Nhị là nàng khó khăn lắm mới giành được tới tay, nếu như bị Mary Sue cuỗm mất thì phải làm sao.

Bùi Nhị đang chuẩn bị xuống xe thì cảm nhận được hành động của người sau lưng, hắn quay đầu lại.

Nhìn thấy Thẩm Tương Nghi gắt gao nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, mím chặt môi như lâm đại dịch, giống như con mèo mướp xù lông đang cố gắng bảo vệ thức ăn của mình.

Hắn thở dài, cúi người nâng cằm nàng lên, nhìn vẻ mặt lo lắng đến muốn khóc của nàng, không biết nàng lại đang tự bổ não những chuyện gì nữa.

"Đừng nghĩ linh tinh, nàng chết còn không sợ, lại sợ một yêu nhân chẳng qua có chút thuật mê hoặc người khác."

Thẩm Tương Nghi nghe được lời này ngây ra một hồi, hình như đúng là đạo lý này, lại nghe thấy Bùi Vấn An nói tiếp: "Ta là ai?"

Nàng không nghĩ gì thêm đáp ngay: "Bùi Vấn An."

"Còn chưa thông suốt sao." Bùi Vấn An lại thở dài một hơi, nâng cằm nàng lên, ghé sát lại khóe môi nàng: "Ta là nam nhân của nàng, trên thế gian này kẻ nào cũng có thể nghi ngờ ta, khiếp sợ ta nhưng nàng thì không được."

Thẩm Tương Nghi sửng sốt một hồi rồi khôi phục tinh thần, chỉ còn rèm xe khẽ tung bay trong gió đêm, nàng đưa ngón tay ra chậm rãi xoa nhẹ bờ môi hơi khô ráp vì lạnh, dường như ở đó vẫn lưu lại độ ấm ban nãy, dần dần ấm lên.

"Thọ Châu đã được dẹp yên, Giang Châu cũng giúp chúng ta chuẩn bị được tiền và lương thực, hiện giờ nếu muốn Bắc phạt thì phải diệt trừ tận gốc hai phe cũ mới trong triều, đặc biệt là Tào Thính Quân, ngươi có chủ ý gì không?"

Thái tử đặt sổ con tin vắn xuống, xoa thái dương, chân mày nhíu chặt đi lại trong phòng.

Bùi Nhị không nhanh không chậm nói ra hai chữ: "Lan Đài."

"Không được." Thái tử không hề nghĩ nhiều liền bác bỏ ý kiến này, lạnh lùng nói: "Ngươi còn biết rõ hơn cô, Ngự sử đài môn bắc khai mà đám ngự sử đó là người như thế nào? Chúng đều là một đám chó điên thích sủa bậy."

Những ngự sử đó không cần minh xét, chỉ cần nghe tin đồn ở đâu đó là có thể vạch tội người khác, chỉ cần thăng quan phát tài, bọn chúng không có gì là không làm được.

"Trên thế gian này không có chuyện gì là tuyệt đối cả." Bùi Nhị nhìn thái tử nói từng chữ một: "Đến hôm xét xử, trong đại lý tự có người của chúng ta, ngự sử đài cũng có thể có, thái tử chỉ cần cho bọn họ một ngòi nổ thì đám chó điên ấy khi ngửi được mùi máu tanh sẽ nhào tới ---- cắn bọn chúng đến mức xương cốt chẳng còn."

"Thái tử."

Bùi Vấn An vừa dứt lời, chỉ thấy từ ngoài cửa chậm rãi truyền đến một thanh âm nũng nịu.

Thái tử biến sắc, vỗ vỗ cái đầu đau đớn, sắc mặt so với lúc nãy khi nhắc đến ngự sử đài còn u ám hơn mấy phần.

Bùi Nhị không lên tiếng, hai người nhìn nhau một cái, trong mắt đều là sương lạnh giá rét, chỉ thấy thái tử dùng ngón tay chấm vào nước trà chậm rãi viết lên bàn một chữ.

Hắn rũ mắt, ngay sau đó sắc mặt thái tử trở nên nhu hòa, cả người giống như biến thành một người khác.

"Mau vào đi."

Cửa bị đẩy ra, một dáng người thướt tha tiến vào, thanh âm dịu dàng nhỏ nhẹ nói: "Muộn thế này rồi, thái tử vẫn còn cùng Bùi đại nhân xử lí công vụ, Ứng Liên không giúp đỡ được gì, nên ta có hầm chút canh bổ cho thái tử và Bùi đại nhân dùng."

Nói xong vạt váy lại chuyển đến trước mặt Bùi Vấn An, như có như không dịu dàng chào hỏi hắn: "Bùi đại nhân, ngưỡng mộ đã lâu."

Bùi Vấn An cầm chum trà trên bàn lên, che khuất tầm mắt, lãnh đạm nói: "Giang tiểu thư quá lời rồi."

Thanh âm kia tựa như cứ lởn vởn quanh hắn: "Canh này rất bổ dưỡng, Bùi đại nhân đã ở đây thì cũng uống một chút đi."

Thái tử đột nhiên lên tiếng, ánh mắt nghiêm túc đảo qua, đáy mắt không che giấu được sự ân cần: "Vấn An nhiều tật xấu, từ nhỏ đã không uống những thứ này, hôm nay nàng ngồi xe chắc cũng mệt rồi, sao còn phải tự mình xuống bếp làm gì chứ?"

Giang Ứng Liên nhìn thái tử, dịu dàng cười một tiếng: "Ta không mệt, đại sự ta không giúp được gì, được làm mấy việc trong khả năng cho phép cho thái tử ta thấy rất vui."

"Vấn An, ngươi lui xuống trước đi."

Bùi Nhị cũng không ở lại nữa, đứng lên nói: "Vậy hạ thần xin cáo lui."

Hắn quay người ra khỏi cửa, không ngờ được rằng vừa mới đi đến gần cửa thì đằng sau đã có người gọi hắn: "Bùi đại nhân!"

Bùi Nhị không quay đầu: "Cô nương có chuyện gì?"

"Bùi đại nhân sao đến nhìn ta cũng không nhìn lấy một cái, chẳng lẽ ta xấu xí không vừa mắt đến vậy sao?"

Âm cuối kéo dài ra, Giang Ứng Liên cắn môi, bước lại gần.

"Cô nương xinh đẹp tự có thái tử thưởng thức."

Giang Ứng Liên lại không chịu buông tha, vẫn cố cản đường tiến lên phía trước: "Bùi đại nhân, chuyện ngày hôm nay ngài không cần quá đau lòng, Vinh An công chúa trước khi lâm chung cũng đã nói hi vọng ngài có thể tiếp tục sống tốt ở Biện Kinh, chắc chắn công chúa không hi vọng nhìn thấy dáng vẻ ngài thương tâm như vậy."

Bùi Nhị cau mày: "Sao ngươi biết mẫu thân ta trước khi lâm chung đã nói gì."

Nụ cười của Giang Ứng Liên chợt cứng đờ, không phải trong lúc người khác thương tâm nói mấy câu an ủi đều có thể gia tăng hảo cảm sao, sao đến lượt nàng ta thì làm cái gì cũng không đúng là sao?

"Ta, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chắc hẳn từ mẫu khắp thiên hạ đều sẽ nói như vậy."

Bùi Nhị rũ mắt: "Vậy đa tạ Giang tiểu thư."

"Bùi, Bùi đại nhân đi thong thả, ta, ta đi vào đây."

Bùi Vấn An đứng cạnh cửa, nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Giang Ứng Liên, lúc này mới ngước mắt lên, trong bóng đêm là ánh mắt nghiêm nghị sắc bén.

Dịch quán thái tử ở cách Bùi phủ không xa, hắn từ dịch quán đi bộ trở về Bùi phủ, đã vào khuya, trên đường không một bóng người nhưng trong Bùi phủ vẫn đèn đuốc sáng chưng.

Tối nay xảy ra chuyện lớn như vậy, thái tử đích thân tới, lão gia Lý gia bị đưa ra xét xử ở ba ty, lão phu nhân bị đưa đến tông miếu, đồ đạc hành lí đương nhiên cũng bị kiểm tra, hạ nhân đi đi lại lại tấp nập, trong nhà một mảng hỗn loạn.

"Nàng ấy ngủ chưa?"

Tiểu Đào đang ở cửa viện ngủ gà ngủ gật, mở mắt nhìn một cái liền bị dọa hết hồn, vội vã lau nước miếng rồi đứng lên: "Chưa, đại nhân, tiểu thư chưa ngủ."

Chân mày Bùi Vấn An cau lại: "Sao còn chưa đi nghỉ ngơi?"

"Cái này..." Tiểu Đào gãi đầu một cái, chỉ nghe trong phòng truyền ra tiếng khóc tỉ tê.

"Thẩm tiểu thư, cầu xin cô khuyên nhủ biểu thúc, hãy cứu a di, a di không phải người xấu chỉ là không có chủ ý nên lúc lão thái thái phạm sai lầm mới không dám lên tiếng."

Bùi Nhị nghe âm thanh quỷ khóc sói tru này, chân mày nhíu lại càng sâu, rảo bước tiến vào trong viện.

Thẩm Tương Nghi chống tay trên bàn đầu nghiêng sang một bên, ngón tay xoa xoa thái dương, Lương cô nương trước mặt này đã khóc lóc ở đây hai ba canh giờ rồi khiến bây giờ nàng nghe thôi cũng thấy đau đầu.

Nàng hữu khí vô lực nói: "Lương cô nương, ta nói rồi, ngươi có nói với ta cũng không có tác dụng gì, ngươi lên đi tìm người có thể làm chủ chuyện này."

"Ta không thấy Bùi đại nhân đâu cả, hơn nữa ta là một nữ tử chưa thành thân sao có thể xuất đầu lộ diện được chứ? Thẩm tiểu thư, bây giờ ta chỉ có thể cầu xin cô được thôi."

Thẩm Tương Nghi ngửa mặt lên trời thở dài, nói nhiều vậy rồi, cuối cùng lại quay về điểm xuất phát.

"Cầu xin cái gì?"

Rèm cửa được vén lên, nhìn thấy bóng dáng thon dài kia, hai mắt Lương cô nương sáng bừng lên: "Biểu thúc, cầu xin thúc hãy cứu a di."

Bùi Nhị cởi áo khoác ngoài xuống, Thẩm Tương Nghi đứng lên nhận lấy, treo lên giá cho hắn, chỉ thấy hắn cuốn ống tay áo, liếc mắt nhìn người trên mặt đất: "Cô ta là ai?"

Tiếng khóc nghẹn lại, Thẩm Tương Nghi yên lặng nói: "Cháu ngoại của đại phu nhân."

"Vậy sao lại ở chỗ này?"

"Có thể đại phu nhân cảm thấy chàng đêm dài đằng đẵng có chút cô đơn, tìm cho chàng một mỹ nữ yêu kiều làm bạn."

Nói thế nào đây, Thẩm Tương Nghi cảm thấy sắc mặt kia của Bùi Nhị, vô cùng đặc sắc.

Hắn nhướng mày nhìn về phía Thẩm Tương Nghi: "Nàng cũng cảm thấy ta nên như vậy?"

Lời này hắn nói không rõ buồn vui, Thẩm Tương Nghi suy nghĩ một chút, trong lòng nàng vốn có chút ghen tuông nhưng bây giờ ngược lại có chút lo lắng, chủ yếu là do tiếng đàn của cô nương này quả thực như đòi mạng, người thường đều không chịu nổi.

"Ta cảm thấy cô ấy không được."

Lương Nhạn Mai nghe thấy lời này, như hoa lê đái vũ mà ngẩng đầu lên: "Quả nhiên Thẩm cô nương cô trước mặt người khác giả bộ hiền hòa rộng lượng, còn nói cái gì mà thưởng thức tài đánh đàn của ta, kì thực cô là một cô gái độc ác, muốn độc chiếm Bùi đại nhân."

Thẩm Tương Nghi: "..."

Lời này thật không có đạo lí.

"Lương cô nương, ta hỏi ngươi, ngươi có thể vì Bùi đại nhân mà làm được cái gì đây?"

"Ta có thể giặt quần áo, nấu cơm, cầm kỳ thư họa." Lương Nhạn Mai khóc sướt mướt nói: "Có thể chăm lo cho cuộc sống thường ngày của đại nhân, còn có thể đào tình dã tính."

Thẩm Tương Nghi lắc đầu một cái: "Cuộc sống thường ngày của đại nhân có hạ nhân lo, cầm kỳ thư họa đại nhân cũng biết, còn giỏi hơn cả ngươi."

"Vậy, vậy ta dung mạo xuất chúng, ôn nhu giải ngữ, hồng tụ thiêm hương."

"Ngươi có đẹp hơn đi nữa thì có so được với đại nhân không?" Thẩm Tương Nghi vô cùng nghiêm túc nói: "Còn ôn nhu giải ngữ, mấy cô nương trong hoa phường còn biết nhiều hơn ngươi đấy."

Lương Nhạn Mai tức giận: "Vậy cô dựa vào cái gì mà được ở bên đại nhân?"

"Thì dựa vào việc đại nhân thích ta, một khắc cũng không rời được ta."

Thẩm Tương Nghi nói rất hùng hồn.

Nhìn Lương biểu muội khóc tu tu rời đi, Thẩm Tương Nghi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nàng quay đầu: "Vừa nãy ta biểu hiện tốt không?"

Bùi Nhị nhướng mày, ánh mắt sâu sa nhìn nàng: "Nàng đến hoa phường khi nào?"

"Ta, ta xem trên thoại bản..." Thẩm Tương Nghi lắp bắp nói.

"Muốn đi không?" Bùi Nhị ung dung cười một tiếng.

Thẩm Tương Nghi không ngờ rằng câu chuyện phát triển theo hướng này, khuôn mặt đờ ra: "Hả?"

Mây tan mưa tạnh, ánh chiều tà và ánh đèn bát giác từ các tầng lầu chiếu xuống mặt sông, mở ra cuộc sống về đêm ở thành Giang Châu.

Thẩm Tương Nghi dựa vào lan can, nhìn câu lan phường không rời mắt, xa xa bên dưới sân khấu đầy ắp người, đào kép ở chỗ xa đằng kia hát hí kịch, không biết đang hát đoạn nào, một người bước đến ngồi xếp bằng, thu hút sự chú ý của cả sảnh đường.

"Nhìn cái gì thế?" Bùi Nhị đi tới, cầm ly rượu trong tay nhấp môi một hớp rồi đưa đến bên khóe môi nàng.

Nàng liền nhấp một ngụm rượu trên tay hắn, mùi thơm xộc vào mũi, nghi hoặc hỏi: "Chàng không chỉ đơn giản là dẫn ta đi xem hoa phường, có phải có chuyện gì không?"

Bùi Nhị không đáp, chỉ nói: "Nàng đợi xem là được."

Đang nói thì có một nam tử cách rèm ngọc châu cung kính cúi người nói: "Gia, ngài xem nên sắp xếp như thế nào? Các cô nương đều là người mới, còn có mấy người trước kia đã từng hát hí kịch, tất cả đều gọi đến ạ?"

Lời này khiến Thẩm Tương Nghi hưng phấn, hiếm khi được đến câu lan phường, nàng phải xem xem ôn nhu như ngọc là cái dạng gì: "Cái người đẹp nhất ở chỗ các ngươi, chính là cái người có vóc dáng đẹp nhất ấy, gọi nàng ta tới đây."

Nam tử ngoài cửa dừng lại một chút, cách một lớp rèm cũng có thể cảm nhận được sự lúng túng của hắn ta.

"Sao? Sợ ta không có tiền à, ta có… không đúng, cái người bên cạnh ta đây có tiền."

Bóng dáng kia giật giật, thanh âm nôn nóng: "Không, không phải, ý này..."

"Được rồi."

Bùi Nhị lười biếng ngả về phía sau, hôm nay hắn không mặc quan phục, trên người có khí chất lãng tử cổ phong. Nàng cảm thấy Bùi Nhị nếu như không làm quan, tuyệt đối sẽ không phải một người đứng đắn gì.

"Không cần gọi người hầu bàn, gọi mấy người đắt nhất chỗ các ngươi, qua đây đàn hát ta nghe."

Người kia nghe thấy lời này dường như thở phào nhẹ nhõm: "Được ạ, chúng ta sẽ lập tức sắp xếp cho ngài."

Chỉ thấy người kia rời đi, Thẩm Tương Nghi cảm thấy bản thân bị coi thường, ngờ vực nhìn về phía Bùi Nhị: "Hừ, sao hắn ta chỉ hỏi mỗi chàng."

Bùi Nhị cười một tiếng, rót thêm rượu, bưng lên trước môi: "Một cô nương như nàng, mở mồm ra đã muốn danh kĩ xinh đẹp nhất, hắn ta chắc chắn sẽ không sắp xếp cho nàng đâu."

"Sao lại nhìn ra ta là nữ chứ, ta hôm nay giả nam còn dụng tâm hơn Giang Ứng Liên lần đó nhiều, ta còn cố ý che cổ đi rồi mà."

"Quả nhiên là người không có kinh nghiệm, nam nhân nhìn nữ nhân ai nhìn mấy chỗ đó." Bùi Nhị đặt tay lên đùi, nghiêng người dựa vào lan can, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, rồi híp mắt nhìn nàng.

"Vậy nhìn cái gì?" Thẩm Tương Nghi cũng ghé sát người qua.

"Muốn biết à?" Hắn cười một cái, dùng một tay kéo nàng vào lòng, vòng tay qua eo nàng: "Đầu tiên là vóc dáng của nàng không đúng, nè, vòng eo này của nàng chỉ có bốn tấc rưỡi, nam tử bình thường ai lại có eo nhỏ như vậy chứ."

Thẩm Tương Nghi đỏ mặt, bàn tay kia từ từ di chuyển lên trên: "Còn có..."

Thẩm Tương Nghi vừa nóng vừa khô, vội vàng kéo dãn khoảng cách: "Hiểu rồi, hiểu rồi, không cần chàng giải thích tỉ mỉ như vậy."

Bùi Nhị nhìn nàng mỉm cười nhưng không nói gì.

Cửa bị gõ hai tiếng, có hai nữ tử tiến vào, dung nhan xinh đẹp, không hề đắp lớp son phấn dày cộp lên mặt, cúi thấp đầu lộ ra cần cổ trắng nõn: "Hai vị khách nhân muốn nghe cái gì ạ?"

Thẩm Tương Nghi không hiểu phương diện này lắm bèn nhìn về phía Bùi Nhị, Bùi Nhị nhướng mày một cái, nhìn ra bên ngoài lan can: "Đàn một bài Lâm Giang Tiên đi."

Vừa nghe tên, Thẩm Tương Nghi đã ngắt lời: "Đổi bài khác đi, bài này nghe không có tí sức sống nào."

"Ngài muốn nghe bài gì?"

Thẩm Tương Nghi nhẹ nhàng thở ra, cũng uống một hơi cạn sạch ly rượu, gan từ tâm biên: "Bài Thập Bát Môn đi."

Cô nương xướng khúc có chút ngoài ý muốn, nàng ta đại khái không ngờ rằng vị tiểu thư này có khẩu vị độc đáo như vậy nhưng người đã trả tiền thì đều là khách nhân.

Nàng ta nhận lệnh, bắt đầu đánh đàn rồi cất giọng: "Anh anh nhãn thanh tiếu vi vi, du du thiêu khí vãng ngoại am, duỗi tay sờ cái miệng nhỏ..."

Đang say sưa thì có người nói: "Ra ngoài."

Thẩm Tương Nghi bị đánh gãy hứng thú, nhìn sang người bên cạnh: "Sao thế, đến bài hát cũng không cho người ta nghe à?"

Bùi Nhị áp người qua, đặt tay lên ly rượu nàng đang cầm, mang theo chút gió trăng nói: "Thật Bát Môn ta cũng biết, ta hát cho nàng nghe."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com