Trên trời dày đặc một mảng, quạ đen bay lượn trên bầu trời khu cắm trại, nhưng rõ ràng những con quạ này không giống quạ bình thường!
Thân hình chúng to gấp đôi quạ bình thường, nhãn cầu cũng có màu trắng, cái mỏ nhọn phát ra tiếng kêu thảm thiết.
May mắn thay Chân Lục Trà không mắc chứng sợ dày đặc, nếu không bây giờ đã ngất xỉu rồi, mặc dù vậy cô nhìn những con quạ này vẫn có chút khó chịu.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Quạ ở thành phố sa mạc đã bị nhiễm bệnh từ lâu, chúng mổ xác người c.h.ế.t và người bị nhiễm bệnh, dần dần trở thành một quần thể khổng lồ.
Tuy nhiên, hai tuần trước khi Đại đội trưởng Tống Khải của căn cứ Trị Sinh đến thành phố, số lượng quạ mà ông ta nhìn thấy còn ít hơn nhiều so với bây giờ.
Tốc độ phát triển của đàn quạ biến dị này thực sự quá nhanh, mặc dù Tống Khải đã sớm có chút chuẩn bị trong lòng, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả người ông ta vẫn cảm thấy ớn lạnh.
Tất cả nhân viên đều đã ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Những cái bẫy được thiết lập trước đó lúc này cũng có chút tác dụng.
Khi quạ biến dị lao nhanh về phía mọi người để tấn công, những người đã đợi sẵn bên cạnh bẫy đã dùng dị năng đốt cháy dầu trong bẫy cùng với cành cây do dị năng giả hệ Mộc thôi phát,
Ngay lập tức, từng mảng lửa lớn bốc lên từ mặt đất, và những con quạ biến dị đang bay về phía họ đương nhiên gặp họa, cơ thể chúng bị lửa thiêu đốt, ngọn lửa như hòa quyện với lông vũ của chúng, cảnh tượng trông có chút quỷ dị mà rực rỡ.
Những con quạ biến dị đang bốc cháy phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai.
Tiếng kêu thảm thiết từng đợt không biết có phải đã kích thích những con quạ vẫn còn đang bay lượn trên không trung hay không, chúng bắt đầu náo loạn.
Tận dụng khoảng trống này, một số dị năng giả hệ Kim hoặc hệ Thổ đã xây dựng những bức tường bảo vệ hình vòng cung trước mặt mọi người để chống lại làn sóng tấn công tiếp theo của quạ biến dị.
Sức mạnh tấn công của những con quạ biến dị này không mạnh, nhưng số lượng thực sự đáng gờm.
Dị năng của chú Viên mạnh hơn dị năng giả hệ Kim cùng cấp không chỉ một bậc, vì vậy bức tường sắt mà ông ta dựng lên rất dày và diện tích bao phủ rất lớn.
Một số chiến đội không có vật che chắn nhìn thấy vậy đều chạy đến sau lưng đội Ảnh Tức.
Giây tiếp theo, tất cả quạ biến dị đồng loạt lao xuống từ trên trời, có khí thế như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Tạ Lam Án giải phóng dị năng của mình, bao phủ sấm sét màu tím lên bức tường sắt của chú Viên, những con quạ biến dị bay xuống bị điện áp mạnh mẽ làm cho cháy khét, giãy giụa vài cái rồi rơi xuống đất.
Lúc này những người khác cũng phát động dị năng, dùng bức tường sắt làm lá chắn ném dị năng vào đàn quạ biến dị.
Chân Lục Trà cũng không nhàn rỗi, lâu lắm rồi mới cầm lấy khẩu s.ú.n.g lục mà Tạ Lam Án đưa cho mình trước đây, b.ắ.n một phát một con, phát nào cũng nổ đầu.
Tạ Lam Án vừa g.i.ế.c quạ biến dị vừa quay đầu nhìn Chân Lục Trà đang cầm s.ú.n.g bên cạnh, thấy cô ứng phó thành thạo, dị năng trên tay anh càng nhanh hơn.
Mà một chiến đội ở phía sau đội Ảnh Tức mỗi lần muốn ra tay thì đều phát hiện mục tiêu mà mình muốn ra tay đã bị tiêu diệt.
...Đây là gặp được đại thần rồi nằm yên hưởng thụ sao?
Mãi đến khi mặt trời mọc, tia nắng đầu tiên chiếu xuống sa mạc này thì trận chiến mới kết thúc.
Mặt đất la liệt xác quạ biến dị, một mảng đen kịt, ngay cả cát vàng cũng không nhìn rõ, nhưng mấy dị năng giả hệ Hỏa không mất nhiều thời gian đã thiêu rụi xác c.h.ế.t trên mặt đất, lộ ra lớp cát vàng ban đầu.
Tống Khải dẫn người kiểm kê số lượng, may mắn thay chỉ có vài người bị móng vuốt của quạ biến dị cào xước nhẹ, không có ai hy sinh.
Thấy có người bị thương, Cố Nhu Nhu lập tức đứng ra, "Để tôi chữa trị cho cậu, tôi là dị năng giả hệ chữa trị."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Người được hỏi là một chàng trai trông khá trẻ, Cố Nhu Nhu xinh đẹp lại dịu dàng hỏi han khiến cậu ta đỏ mặt, ấp úng nói: "Không, không cần đâu, đây chỉ là vết thương nhỏ, cô Cố không cần lãng phí năng lượng vì tôi đâu..."
Phía sau đã có người đợi sẵn muốn chứng kiến dị năng của Cố Nhu Nhu. Chỉ thấy một người đàn ông to con vạm vỡ, râu ria xồm xoàm đẩy chàng trai trẻ ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cố Nhu Nhu với ánh mắt thèm thuồng, "Thằng nhóc này không biết điều, cô Cố chữa trị cho tôi đi."
Trên người đàn ông còn thoảng mùi m.á.u tanh khó ngửi, giọng nói thô lỗ vang lên bên tai Cố Nhu Nhu.
Mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng cô ta vẫn tiến lên rồi bắt đầu vận dụng dị năng.
Một luồng sáng trắng từ từ ngưng tụ trên tay cô ta, Cố Nhu Nhu đặt tay lên chỗ bị thương của người đàn ông, trong nháy mắt, vết thương đã biến mất.
Những người khác nhìn thấy vậy đều bắt đầu trầm trồ kinh ngạc.
"Thật kì diệu, cô ta đúng là có bản lĩnh!"
"Vết thương này cũng không nhỏ, vậy mà lành nhanh như vậy, thần kỳ quá!"
...
Ngay cả Tống Khải ở đằng xa nhìn thấy vậy trong mắt cũng có chút kinh ngạc, xem ra tin đồn không sai, Cố Nhu Nhu này là một nhân vật lợi hại.
Chân Lục Trà cũng ở không xa nhìn thấy dị năng của nữ chính được mệnh danh là thần tích trong tiểu thuyết.
Không hổ là con gái của mẹ tác giả, bàn tay vàng này mở cũng lớn thật.
Cô nhìn Tạ Lam Án, muốn biết anh có biểu cảm gì sau khi nhìn thấy dị năng hệ chữa trị này, không ngờ vừa quay đầu, ánh mắt hai người đã giao nhau.
Tạ Lam Án thấy cô quay đầu lại, khóe miệng khẽ cong, trong mắt tràn ngập hình bóng của Chân Lục Trà.
Anh sải bước tiến lên, đến bên cạnh Chân Lục Trà, "Kỹ thuật b.ắ.n s.ú.n.g không tệ."
Tai Chân Lục Trà nhuốm một tầng đỏ ửng: "Đó là đương nhiên, thầy của em là ai cơ chứ, đúng không, thầy Tạ."
Tạ Lam Án đặt bàn tay to lên đỉnh đầu cô, xoa nhẹ hai cái, nụ cười trên mặt chưa từng thu lại.
Chân Lục Trà nhìn anh, không biết có phải ảo giác của mình hay không, gần đây Tạ Lam Án dường như trở nên thích cười hơn. Không phải cười lạnh, cũng không phải kiểu cười "ngoài cười nhưng trong không cười", mà là một loại...
Nụ cười khiến cô rất rung động.
Sau khi ăn sáng đơn giản, họ lại lên đường trở về.
Zombie cao cấp trong thành phố vẫn chưa được dọn sạch, nhưng Tống Khải định cho mọi người quay về nghỉ ngơi trước.
Quan trọng nhất là, ông ta cảm thấy cấp bậc của zombie và động vật biến dị ở đây lại tăng lên một cấp, nếu họ cứ tiếp tục nhiệm vụ một cách liều lĩnh như vậy, số người thương vong e rằng sẽ gấp đôi dự kiến.
Đúng vậy, họ đã sớm dự tính được số người thương vong.
Nhiều đội viên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, họ thậm chí đã sắp xếp ổn thỏa cho gia đình mình.
Nhiệm vụ lần này không giống với những nhiệm vụ do căn cứ phát ra trước đây.
Trước mặt zombie cao cấp, không ai dám đảm bảo toàn thây trở về, sẽ có người c.h.ế.t là điều tất yếu, thay vì ôm hy vọng may mắn, nhiều người tham gia nhiệm vụ lần này mang tâm lý dốc toàn lực chiến đấu.
Bởi vì nếu những zombie cao cấp này trưởng thành, chúng nhất định sẽ tấn công con người.