Trong ước định đó, thật ra còn có một điều khoản bổ sung.
“Nếu vào cùng một trường đại học, chúng ta ở bên nhau nhé.”
Đây là lời Triệu Ngô đã nói, và trong đêm hè mát mẻ ấy, Nam Sương cũng đỏ mặt gật đầu đồng ý với anh.
Họ đã ở bên nhau như ý nguyện.
Suốt bốn năm đại học, hai người như hình với bóng, kề cận không rời. Thậm chí, họ còn hẹn nhau sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn.
Nhưng tất cả những điều tốt đẹp đó… đều bị cái mạt thế c.h.ế.t tiệt này chấm dứt. Gia đình họ—người thì biến thành zombie, kẻ thì bị zombie ăn thịt—chỉ còn lại hai người nương tựa vào nhau mà sống.
Nhưng dù có phải sống trong cái mạt thế đầy rẫy cảnh g.i.ế.c chóc và tuyệt vọng này, Nam Sương vẫn luôn tin rằng, chỉ cần có Triệu Ngô bên cạnh thì vẫn còn có hy vọng. Chỉ cần hai người họ luôn ở bên nhau…
Nam Sương rũ mắt, hồi tưởng lại sự phản bội của Triệu Ngô. Trong lòng có hận, nhưng nhiều hơn là đau khổ và nghi hoặc.
Triệu Ngô phản bội cô vì một người phụ nữ tên Cố Nhu Nhu. Nhưng nếu vậy… tại sao bây giờ anh ta lại biến thành zombie?
Rõ ràng dị năng của Triệu Ngô rất mạnh, sao anh ta có thể bị lây nhiễm được?
Nỗi chua xót trong lòng dâng trào, đọng lại thành giọt nước mắt lặng lẽ nơi khóe mi.
Chân Lục Trà thấy Nam Sương khóc, nhất thời luống cuống. Tuy rằng hai người quen biết không lâu, nhưng cô cũng biết với tính cách của Nam Sương sẽ không dễ dàng rơi lệ.
"Sương Sương, sao vậy? Có phải chỗ nào đau không?"
Cô không biết Nam Sương khóc vì cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ đau khổ của Nam Sương, trong lòng Chân Lục Trà cũng không hề dễ chịu.
Cô tiến lên, ôm chặt lấy Nam Sương.
Cái ôm ấm áp này khiến Nam Sương nhớ lại khoảng thời gian trước đây, khi cô còn ở bên Triệu Ngô. Trước kia, cô cũng từng ôm lấy và an ủi đối phương như vậy…
Nam Sương không nhịn được khóc thành tiếng, nước mắt chảy dài không dứt, giống như cuối cùng cũng tìm được một nơi trú ẩn nhỏ bé giữa thế giới đầy rẫy khổ đau này.
Cô không nhịn được nữa, cứ thế mà đem tâm sự thổ lộ với Chân Lục Trà.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Chân Lục Trà kiên nhẫn lắng nghe, không ngắt lời, không thúc giục, chỉ lặng lẽ để cô ấy nói ra hết nỗi lòng. Cho đến khi câu chuyện dần khép lại, cơ thể suy yếu và tinh thần mệt mỏi của Nam Sương cuối cùng cũng không chống đỡ nổi mà thiếp đi trong vòng tay cô.
Nghe xong toàn bộ sự việc, Chân Lục Trà rất đau lòng. Nhưng đồng thời, trong cô cũng dấy lên sự hoài nghi.
Ví dụ như, Cố Nhu Nhu trong miệng Nam Sương là ai?, lại ví dụ như tình cảm mười mấy năm của Nam Sương và Triệu Ngô, ngay cả mạt thế cũng không thể chia cắt, sao có thể chỉ vì một người phụ nữ khác mà trong một đêm liền thay đổi. Trong chuyện này rõ ràng có vấn đề.
Có lẽ Nam Sương là người trong cuộc nên u mê, nhưng Triệu Ngô đã biến thành zombie, đáp án của tất cả vấn đề e rằng chỉ có người phụ nữ tên Cố Nhu Nhu kia mới mới có thể giải đáp.
Chân Lục Trà nhẹ nhàng đặt Nam Sương đang ngủ say nằm cho ngay ngắn lại, rồi mới trở về phòng mình.
Có lẽ vì hôm nay đã tiêu hao quá nhiều sức lực, cô cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, Chân Lục Trà lại nghe thấy âm thanh xì xì như tiếng dòng điện kia, âm thanh phiền toái quanh quẩn trong đầu cô.
【Hệ thống trà xanh đang khởi động lại… xì xì… Nhiệm vụ giải cứu thế giới nhỏ đang khởi động lại… Mã số 1001… Truyền ký ức… 1%… 2%…】
Trong đầu Chân Lục Trà rối loạn, giống như có vô số sợi dây quấn thành một đoàn đang không ngừng xoay chuyển nhảy nhót trong đầu, một số ký ức "xa lạ" ùn ùn kéo đến.
"Đây là những thành viên khác trong đội của chúng ta, Hứa Đồng, chú Viên, còn có đội trưởng Tạ Lam Án."
"Chị Đường Đường, em sợ quá ~Huhuhu~"
"Còn cổ vịt không, muốn ăn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Tôi nguyện làm đao của em."
"Có thể nắm tay em không? Tay tôi hơi lạnh."
"Em nói đúng, tôi quả thật bị em mê hoặc rồi."
"Tôi mua một căn nhà rất đẹp ở trong căn cứ, sân rất rộng, bên trong trồng đầy hoa, em nhất định sẽ thích, tôi đưa em về, được không?"
"Đừng rời xa tôi, cầu xin em đấy, Chân Lục Trà, đừng rời xa tôi."
…
…
…
So với Chân Lục Trà và Nam Sương đang ngủ say, biệt thự nơi chiến đội Ảnh Tức trú ngụ lúc này lại giống như nổ tung trong nước sôi.
“Lão đại, anh đã sớm biết chị Chân trở lại, sao không nói với bọn em?”
Hàn Diễm cũng phụ họa theo ngay lập tức:
“Đúng vậy đúng vậy! Em còn sợ anh đau lòng nên chưa dám nói, kết quả là anh đã biết từ lâu rồi!”
Hai người cậu một câu tôi một câu, giống như con vịt kêu quạc quạc, Tạ Lam Án bị ồn ào đến đau đầu, mày nhíu chặt gần như sắp xoắn thành một cục.
Anh đưa tay ấn lên mi tâm, tâm trí không khỏi nhớ lại khoảnh khắc Chân Lục Trà đối diện với mình bằng ánh mắt xa lạ. Trong lòng anh lại dâng lên một trận bất lực: "Cô ấy cái gì cũng không nhớ rõ."
Những chuyện trước kia, làm sao anh có thể mở miệng đây?
Tạ Lam Án rất muốn kể lại tất cả cho cô nghe, rất muốn nói với cô rằng cô quan trọng với anh như thế nào…
Nhưng, anh sợ…
Đúng vậy, Tạ Lam Án từ trước đến nay chưa từng sợ bất cứ thứ gì, vậy mà lại trở nên rụt rè khi đứng trước mặt Chân Lục Trà, như thể đang cẩn thận đối đãi với một cành bồ công anh mong manh.
Tạ Lam Án sợ rằng, chỉ cần anh thở mạnh một chút thôi cũng sẽ thổi bay đối phương, cô theo cơn gió mà biến mất mãi mãi, không để lại một chút dấu vết nào.
Tạ Lam Án biết rằng cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, nhưng…
Anh không thể quên được ngày hôm đó.
Dù là trong cơn mộng mị giữa đêm khuya hay những khoảnh khắc trống rỗng bất chợt trong ngày, hình ảnh cô không còn hơi thở lặng lẽ nằm trong lòng anh vẫn luôn ám ảnh Tạ Lam Án từng phút từng giây.
Bàn tay cầm d.a.o đ.â.m vào sau gáy cô năm đó dường như luôn dính đầy m.á.u tươi.
.
Giữa trưa, ánh nắng chói chang hắt qua khung cửa sổ, nhưng Chân Lục Trà vẫn còn nằm trên giường.
Gương mặt cô lộ rõ vẻ đau khổ, đôi mày nhíu chặt, thỉnh thoảng còn nức nở thành tiếng. Những giọt nước mắt to tròn lặng lẽ lăn dài, thấm ướt gối.
Nhưng cô vẫn nhắm chặt hai mắt, như thể đang chìm sâu trong một cơn ác mộng không thể thoát ra.
【Truyền ký ức… 99%… 100% truyền ký ức thành công】
【Nhiệm vụ giải cứu thế giới nhỏ khởi động】
Âm thanh này giống như vang lên trực tiếp trong đầu Chân Lục Trà, sau khi âm thanh biến mất, cô cũng mở hai mắt.
Đôi mắt vừa mới khóc xong giống như bị phủ lên một tầng sương mù, trong trẻo mang theo chút mờ mịt.
Chân Lục Trà cảm thấy đầu óc rối bời, những ký ức đột ngột ùa về khiến cô không phân biệt được hôm nay là ngày nào, bây giờ đang là hiện tại hay quá khứ. Mọi thứ như một giấc mộng dài, lại giống như bản thân đang một lần nữa trải qua tất cả.
Nhưng lúc này, trong đầu Chân Lục Trà nhớ rõ nhất chính là những lời cuối cùng Tạ Lam Án nói với cô, cùng với tiếng khóc nghẹn ngào mà anh đã cố gắng kìm nén nhưng vẫn không thể ngăn lại.
Nghĩ Nghĩ đến đây, cô có chút khẩn cấp muốn gặp anh.