Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương

Chương 145: HÙ DỌA ĐÌNH DẠ



Ngay lúc Chân Lục Trà ngồi ngẩn người trên giường, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.



"Trà Trà, cậu dậy chưa?" Nam Sương đã dậy từ lâu, nhưng mãi không thấy Chân Lục Trà ra ngoài, liền thăm dò gõ cửa hỏi.



"Dậy rồi dậy rồi." Chân Lục Trà từ trên giường đứng dậy đi mở cửa cho cô ấy.



Nam Sương vừa bước vào liền thấy đôi mắt đỏ hoe của Chân Lục Trà: "Đây là làm sao vậy?" Người tối hôm qua còn an ủi mình sao giờ lại vụng trộm khóc rồi?



Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Hiện tại tâm trạng của Nam Sương đã tốt hơn tối hôm qua nhiều. Có những chuyện nói ra được vẫn tốt hơn là cứ giấu trong lòng. Cô dần dần chấp nhận sự thật rằng Triệu Ngô đã biến thành zombie, chỉ là mỗi khi nhớ lại, trái tim vẫn không thể kìm nén cảm giác đau âm ỉ.

Chân Lục Trà bước đến trước gương trong phòng, nhìn vào đôi mắt của mình. Quả nhiên, hai mắt cô đỏ hoe, mí mắt còn hơi sưng nhẹ, thoạt nhìn chẳng khác nào một con thỏ nhỏ.

Cô dụi hai mắt, quay đầu cười nhẹ nói với Nam Sương: "Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ ra một vài chuyện."



Nam Sương gần như ngay lập tức phản ứng lại, nhớ đến thái độ kỳ lạ của những người trong đội Ảnh Tức khi gặp Chân Lục Trà trước đó, liền hỏi: "Cậu thật sự mất trí nhớ sao?"



Chân Lục Trà gật đầu: "Ừ, nhưng bây giờ tôi nhớ ra hết rồi."



Ký ức vừa mới trở lại, cô cảm giác như bị Đình Lệ lây nhiễm biến thành zombie dường như mới chỉ là chuyện của ngày hôm qua, không ngờ hiện tại đã cách ngày đó bốn năm rồi.

Bốn năm… cô đã đến muộn mất bốn năm.

Cũng Không biết Tạ Lam Án bốn năm nay sống thế nào, có bị thương không, có ăn uống đàng hoàng không, có ngủ ngon giấc không…

Nghĩ đến đây, Chân Lục Trà không muốn chần chừ thêm nữa. Cô muốn lập tức đi đến biệt thự mà trước kia cả đội từng ở chung.

Cô quay sang nói với Nam Sương:

“Sương Sương, tôi có chút việc phải ra ngoài một chuyến.”

Nam Sương biết cô muốn đi tìm ai, mỉm cười nói:

“Đi đi, nhưng đừng quên trở về.”

Chân Lục Trà cũng cười theo: “Sẽ trở về. Đúng rồi, Sương Sương… Cố Nhu Nhu… hôm nay tôi mới vừa nhớ ra, tôi cũng quen cô ta. Đợi tôi quay về sẽ nói rõ hơn cho cô nghe một chút về chuyện của cô ta."



Nam Sương không ngờ Chân Lục Trà vậy mà lại quen biết Cố Nhu Nhu, nhưng hiện tại đối với cô mà nói, người tên Cố Nhu Nhu này đã không quan trọng nữa.



Cô cũng không còn muốn làm rõ sau khi Triệu Ngô vứt bỏ mình thì đã xảy ra chuyện gì với Cố Nhu Nhu, cũng không còn muốn quan tâm đến họ nữa.



Nam Sương chỉ nhẹ nhàng nói:



“Không sao, người này dù sao cũng đã không còn quan hệ gì đến tôi nữa. Nói hay không nói, đều không quan trọng.”



Nếu tối qua Nam Sương nói với cô như vậy, Chân Lục Trà còn sẽ ủng hộ cô nghĩ như vậy, nhưng sau khi nhớ ra người này là Cố Nhu Nhu, Chân Lục Trà cảm thấy chuyện này có lẽ không đơn giản như Nam Sương nghĩ.



Nhưng hiện tại Nam Sương thoạt nhìn ít nhiều có chút kháng cự chuyện của Triệu Ngô, chuyện này vẫn là để sau hẵng nói đi.



Chân Lục Trà ra khỏi cửa, liền đi thẳng đến khu biệt thự, nhưng không ngờ, Tạ Lam Án còn chưa gặp được, ngược lại trước tiên gặp được một người quen.



Dù sao anh cũng xem như là sư phụ của Thẩm Thức, lúc cậu ta bị thương nằm viện, anh lại đang làm nhiệm vụ bên ngoài, không kịp ghé thăm. Hôm qua vừa trở về đã nghe nói Thẩm Thức đã xuất viện, cho nên hôm nay Đình Dạ đặc biệt đến thăm, tiện thể tìm Tạ Lam Án để thương lượng một số chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -



Nhưng còn chưa tới biệt thự, anh đã trông thấy một bóng dáng quen thuộc.



Người quen mắt kia chính là Chân Lục Trà – bốn năm trước chính cô đã tìm đến anh, nhờ anh làm thầy giáo cho Thẩm Thức và Đường Tinh.



Nhưng cô không phải đã c.h.ế.t rồi sao?



Bốn năm trước, chiến đội Ảnh Tức trở về nhưng lại thiếu mất một người – Chân Lục Trà, người đã hứa sẽ trả cho anh một khoản thù lao hậu hĩnh. Anh vẫn nhớ rõ bộ dạng mất hồn mất vía như quỷ của Tạ Lam Án lúc đó. Khi ấy anh còn tiếc nuối rất lâu, dù sao số "học phí" mà Chân Lục Trà hứa hẹn với anh cũng rất là khả quan.



Nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, sao anh ta có thể nhìn thấy một người đã c.h.ế.t chứ?



Đình Dạ ra sức dụi mắt, nhưng người kia không những không biến mất mà còn tiến lại gần hơn.



Chân Lục Trà nhìn dáng vẻ như gặp quỷ của Đình Dạ, không nhịn được cảm thấy buồn cười. Nhưng ngay sau đó, cô nhớ ra mình còn thiếu anh ta không ít "học phí".



Trước đây, cô đã đặt mua đầy đủ những thứ Đình Dạ yêu cầu trong cửa hàng, nhưng chưa kịp giao hàng thì biến cố xảy ra. Đến tận bây giờ, những món đồ đó vẫn còn nằm trong không gian của cô, chiếm không ít chỗ.



"Hey, lâu rồi không gặp." Cô giơ tay chào hỏi.



Đình Dạ xưa nay không tin quỷ thần, vậy mà lại lùi về sau hai bước, "Cô… cô là người hay ma?"



"Phụt." Chân Lục Trà nhịn không được bật cười, thật sự không ngờ Đình Dạ lại sợ cái này. Cô lập tức thè lưỡi, trợn trắng mắt, cố ý hạ giọng quái dị: "Đình… Dạ… Tôi nhớ ra mình còn thiếu anh một ít đồ, nên đặc biệt từ dưới kia lên tìm anh đây…"



Nghe vậy, Đình Dạ lập tức lạnh sống lưng, da gà cũng nổi đầy tay, "Coi như cô còn có lương tâm, vẫn nhớ đến chuyện đó, nhưng giờ cô đã không còn nữa, tôi sẽ không so đo mấy thứ kia đâu… À đúng rồi, Tạ Lam Án rất nhớ cô, hay là cô đi tìm cậu ta đi!"



Nghĩ đến cảnh Tạ Lam Án sống như cái xác không hồn suốt bốn năm qua, Đình Dạ cảm thấy lời mình nói rất đúng. Việc để Chân Lục Trà đi tìm Tạ Lam Án tuyệt đối không phải vì hắn đang sợ!



Ừm, Đình Dạ anh ta thật sự là một người lương thiện mà!



Nhưng Chân Lục Trà trước mắt vẫn không biến mất, ngược lại cười đến mức không đứng dậy nổi.



"Ha ha ha ha khà khà khà khà ha ha ha ha ha khà khà khà khà..." Chân Lục cười đến mức nước mắt muốn trào ra. Thật ra cô cũng không phải là người dễ cười, nhưng dáng vẻ của Đình Dạ quá nghiêm túc, lời nói ra lại quá nhu nhược khiến cô không nhịn được.



Mấy thứ vật tư đó thật ra cũng không cần vội đưa cho hắn, dù sao bây giờ cô còn chuyện quan trọng hơn—phải đi tìm Tạ Lam Án.



"Này, Đình Dạ, đây là chính miệng anh nói không cần mấy thứ đó nữa đấy nhé. Sau này đừng có đến tìm tôi đòi lại!"



Nói xong, Chân Lục Trà như một làn khói chạy mất hút, khóe môi vẫn còn vương ý cười.

Đình Dạ ở lại tại chỗ nghe xong lời cô nói thì lại nghĩ, chắc mình điên rồi mới đi tìm cô, tìm ở đâu chứ? Âm tào địa phủ à?

Hắn sẽ không đi đâu!

Bên này, Chân Lục Trà rất nhanh đã đến biệt thự, bấm chuông mấy lần mới có người ra mở cửa.