Người mở cửa là Đường Tinh. Cô vừa mới tỉnh ngủ, tối qua không biết vì sao mà sau khi chị cô và mọi người trở về, dưới lầu lại náo loạn cả lên. Đặc biệt là anh Hứa Đồng và anh Hàn Diễm, khóc trời gào đất.
Đường Tinh vốn định xuống xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng chị cô lại đẩy cô về phòng ngủ.
Còn nói cái gì mà "trẻ con đừng quản chuyện người lớn". Làm ơn đi, cô năm nay đã hai mươi rồi, đâu còn là đứa trẻ mười sáu tuổi của bốn năm trước nữa.
Lần đầu tiên Đường Tinh gặp Chân Lục Trà là khi cô mười sáu tuổi, lúc đó cô bị nhốt trong một căn phòng tối tăm, không thấy ánh mặt trời, cũng chẳng nhìn thấy tương lai, cứ thế mà dần dần héo mòn.
Nhưng cô mãi mãi không quên được ngày hôm đó, chính Chân Lục Trà đã cứu cô ra ngoài, kéo cô lên khỏi vũng bùn tuyệt vọng.
Vì vậy, khi Đường Tinh mở cửa nhìn thấy Chân Lục Trà, cô có cảm giác như mình quay về quá khứ. Không kìm được, cô lao tới ôm chầm lấy Chân Lục Trà.
Chân Lục Trà không ngờ rằng ngay khi cửa vừa mở, một cô gái đã nhào vào lòng mình như một quả tên lửa nhỏ.
"Chị Chân, chị Chân..."
Nước mũi nước mắt tèm lem, quả thực còn thảm hơn cả Hứa Đồng ngày hôm qua.
Đường Tinh ngẩng đầu nhìn cô, nhìn thấy Chân Lục Trà quả thực đang ở trước mặt mình, đang được mình ôm chặt: "Chị Chân, chị về rồi, hu hu hu hu hu hu hu hu, em biết mà, chị không có chết."
Chân Lục Trà nhìn cô gái cao gần bằng mình, khuôn mặt quen thuộc nhưng không còn là đứa trẻ non nớt trong ký ức, cô thử thăm dò: "Đường Tinh?"
Đường Tinh vui mừng gật đầu lia lịa: "Là em đây, chị Chân."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Chân Lục Trà không ngờ cô bé đã lớn đến thế, trong ký ức của cô, Đường Tinh vẫn còn là một đứa trẻ, quả là con gái lớn tướng mạo thay đổi nhiều.
Chân Lục Trà đặt tay lên đầu Đường Tinh, nhẹ nhàng xoa xoa. "Em đã lớn thế này rồi sao... Những năm qua em sống thế nào? Có ngoan ngoãn nghe lời chị em không?"
Mắt Đường Tinh vẫn còn đọng nước, giọng nghèn nghẹn: "Em sống rất tốt... Em cũng rất ngoan, nghe lời chị."
Lúc này, Thẩm Thức từ trên cầu thang bước xuống. Từ góc độ này, anh vừa vặn nhìn thấy Đường Tinh đang đứng trước cửa nói chuyện với ai đó. Anh khẽ nhíu mày. "Đường Tinh, cậu đang nói chuyện với ai vậy?"
Nghe thấy tiếng gọi, Chân Lục Trà nhìn về phía sau lưng Đường Tinh. Một chàng trai cao lớn đang từ trên cầu thang đi xuống. Dù nét mặt đã trưởng thành hơn, giữa lông mày và ánh mắt vẫn còn thấp thoáng bóng dáng của Thẩm Thức bốn năm trước.
Chỉ là chàng trai này cao lớn hơn, cũng trưởng thành hơn.
Khi Thẩm Thức tiến lại gần, anh mới nhìn rõ người đứng trước cửa. Thẩm Thức ngây người đứng tại chỗ, nhất thời không dám tiến lên.
Anh vẫn còn nhớ mấy tuần trước, trong lúc làm nhiệm vụ cùng đồng đội, khi cận kề cái chết, chính Chân Lục Trà trong ký ức đã cứu anh.
Sau khi tỉnh lại, anh đã kể với mọi người rằng người cứu mình là chị Chân. Nhưng họ đều nói đó chỉ là ảo giác do mất m.á.u quá nhiều, rằng một người đã c.h.ế.t thì làm sao có thể xuất hiện ở đó được.
Đúng vậy, lý trí anh hiểu rất rõ. Nhưng trong lòng vẫn còn một tia hy vọng mong manh, hy vọng người đó thực sự là cô ấy.
Chỉ là bây giờ, khi thực sự nhìn thấy Chân Lục Trà, Thẩm Thức lại sợ hãi. Sợ rằng tất cả chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
"Thẩm Thức, lâu rồi không gặp, ừm, không đúng, chúng ta mới gặp nhau tuần trước nữa mà. Vết thương của cậu khỏi chưa?" Chân Lục Trà mỉm cười, giọng nói mang theo chút trêu chọc.
Thẩm Thức lúc này mới bừng tỉnh khỏi sự ngây ngẩn, lắp bắp gọi: "Chị Chân..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đường Tinh đứng bên cạnh, lén cúi đầu lau khô nước mắt, rồi mạnh mẽ vỗ vai Thẩm Thức một cái. "Thẩm Thức, cậu ngốc rồi à! Đừng đứng chắn ở cửa nữa, mau mời chị Chân vào nhà đi!"
Dứt lời, cô không đợi Thẩm Thức kịp phản ứng đã đẩy đối phương sang một bên, kéo Chân Lục Trà ngồi xuống ghế sofa. "Chị Chân, chị đợi một lát, em đi lấy đồ ăn ngon cho chị!"
Chân Lục Trà định gọi cô bé lại, nhưng Đường Tinh đã nhanh chân chạy đi. Nhìn bóng lưng bận rộn của đối phương trong bếp, Chân Lục Trà không nhịn được mỉm cười.
Quả nhiên là người trẻ tuổi, thật tràn đầy sức sống.
Chân Lục Trà lại nhìn sang Thẩm Thức đang đứng cạnh mình. Thấy đối phương cứ ngây người đứng đó, không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình như thể sợ cô sẽ biến mất ngay giây tiếp theo.
"Thẩm Thức, mau ngồi xuống đi, đứng đó làm gì?" Chân Lục Trà vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh trên ghế sofa.
Nghe vậy, Thẩm Thức mới giật mình hoàn hồn, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô.
Thực ra, Thẩm Thức có rất nhiều điều muốn hỏi Chân Lục Trà, cũng muốn nói cho cô biết rằng suốt những năm qua, hắn đã cố gắng rèn luyện bản thân như thế nào. Bây giờ, hắn đã có đủ khả năng tự bảo vệ mình và bảo vệ người khác rồi.
Nhưng, cứ nhìn chị ấy như thế, những lời đó lại mắc kẹt nơi cổ họng, không thể nào thốt ra được.
Chân Lục Trà nhận ra sự lúng túng của Thẩm Thức, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: Lẽ nào đứa nhóc này lâu ngày không gặp nên quên mất mình rồi không?
Thấy Thẩm Thức không nói gì, Chân Lục Trà đành chủ động bắt chuyện. Dù sao cũng không thể cứ ngồi đây trừng mắt nhìn nhau mãi được: "Thẩm Thức, những người khác không có ở đây hả?"
Thẩm Thức: "Họ đến trung tâm căn cứ họp rồi, chắc là một lúc nữa mới về."
Chân Lục Trà thở dài, không ngờ mình lại đến hụt. Trong đầu cô bất giác hiện lên hình ảnh Tạ Lam Án, nhớ lại dáng vẻ mấy ngày nay khi anh mang cơm cho cô lúc cô còn chưa khôi phục ký ức.
Dè dặt cẩn thận, chẳng giống phong cách thường ngày của anh chút nào.
Cứ như một nàng dâu nhỏ bị ấm ức mà không dám nói ra. Chân Lục Trà khẽ bật cười, cảm thấy mình phải bồi thường cho đội trưởng đại nhân của mình thật tốt.
Nghĩ vậy, khao khát muốn gặp Tạ Lam Án trong lòng cô đã lên đến đỉnh điểm.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Mắt Chân Lục Trà sáng lên—Tạ Lam Án về rồi sao?
Đường Tinh trong bếp thò đầu ra, tay vẫn đang cầm đồ, "Thẩm Thức, cậu đi mở cửa đi." Nói xong lại quay vào chuẩn bị đồ ăn.
Thẩm Thức cũng nghe lời đứng dậy đi mở cửa.
Chân Lục Trà nhìn hai người họ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa bóng lưng hai người, linh hồn hóng hớt và chèo thuyền đang bùng cháy.
Thẩm Thức vừa mở cửa liền bị ôm chặt, người đến chính là Đình Dạ vừa gặp Chân Lục Trà trên đường.
Đình Dạ xoa đầu Thẩm Thức, cười cười: "Nhóc con, nghe nói bị thương, giờ hồi phục thế nào rồi?"
Thẩm Thức gạt tay người đang làm loạn trên đầu mình ra, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Sớm đã không sao rồi, anh đến đây làm gì?"
Đình Dạ làm bộ đau lòng: "Nói vậy làm tôi tổn thương quá. Dù sao tôi cũng là nửa sư phụ của cậu, đến thăm học trò một chút không phải là bình thường sao?"
Thẩm Thức nhớ lại những buổi huấn luyện ma quỷ dưới tay Đình Dạ, khóe miệng giật giật, vẻ mặt càng thêm ghét bỏ: "Vậy anh xem xong chưa, xem xong rồi thì mau đi đi."