Biên cương khổ hàn, nhiều chiến sự, hiểm họa trùng trùng.
Nghe nói, ngay trong tháng đầu tiên đến nơi, Lệ Nương đã không chịu nổi cảnh khắc nghiệt nơi ấy mà tìm đường bỏ trốn.
Nhưng chạy rồi… vẫn không thoát. Bị Thẩm Hoài An bắt về. Nàng ta lại trốn. Lại bị bắt. Cứ thế lặp đi lặp lại.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Có lẽ về sau bị người Hồ ở biên cương dọa cho sợ hãi, nàng ta mới chịu yên phận, không dám manh động nữa.
Song những lần quấy phá trước đó đã khiến Thẩm Hoài An sớm sinh lòng chán ghét. Dù nàng có an phận, hắn cũng chẳng buồn để tâm. Cuối cùng, hắn dứt khoát mặc kệ.
Năm năm trôi qua, khi Thẩm Hoài An khải hoàn hồi triều, hắn… đã bỏ lại Lệ Nương nơi biên tái, để mặc nàng sống chết.
Lúc này, Thẩm Hoài Cẩn đã lên ngôi, trở thành thiên tử một nước.
Còn ta, không ngoài dự liệu, trở thành mẫu nghi thiên hạ. Sinh hạ một hoàng tử, một công chúa. Phụ thân ta cũng vì thế mà được phong hầu.
Trong tiệc đón gió rửa bụi hôm ấy, Thẩm Hoài An bước vào, người phủ bụi phong trần, hai bên tóc mai đã nhuốm sương gió nơi phương Bắc.
Rõ ràng chưa tới tuổi trung niên, vậy mà tóc đã điểm bạc.
Đang lúc uống rượu, có người đưa tới một phong thư khẩn — báo rằng Lệ Nương bị đàn sói kéo đi… bị cắn c.h.ế.t ngay trong đêm.
Thẩm Hoài An cầm bức thư trong tay, gương mặt không hề gợn sóng, chỉ như vừa hoàn thành một việc trọng đại. Hắn khẽ thở dài một hơi thật dài, đặt thư xuống, lặng lẽ nâng chén.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn bảo với ta:
“Diểu Diểu, thật ra từ lúc nàng chọn Tam ca làm phu quân… ta đã hối hận rồi. Nhưng khi ấy, Lệ Nương đã mang thai, nàng ấy vừa mất nước, đơn độc, không nơi nương tựa… ta… ta nghĩ ta phải chịu trách nhiệm.”
Ta cười nhạt, nhưng ánh mắt lạnh lùng.
Nếu ta chưa từng biết hắn đã vứt bỏ chính thất, về triều tay không, thì có lẽ những lời hắn vừa nói còn có thể khiến lòng ta rung động.
Ta không đáp.
Là Thẩm Hoài Cẩn — phu quân ta — thay ta nâng chén đáp lễ.
Năm năm nơi biên tái, đã mài mòn hết khí phách và kiêu ngạo ngày nào của Thẩm Hoài An. Giờ đây, hắn điềm đạm hơn, chủ động giao trả binh quyền, xin Hoàng thượng một mảnh phong địa, làm một vương gia nhàn tản.
Còn ta… vẫn tiếp tục viết thoại bản.
Danh tiếng của ta, phủ sóng khắp hoàng cung lẫn dân gian, từ tửu lâu đến góc phố, đâu đâu cũng có người nhắc tới bút danh “Chim Nhỏ”.
Sau khi tiên đế băng hà, Thẩm Hoài Cẩn trở thành độc giả thân cận duy nhất của ta.
Mỗi lần ta viết xong chương mới, chàng luôn là người đầu tiên đọc. Sau đó, chàng sẽ kéo ta vào lòng, ôm thật chặt, rồi chậm rãi đọc lại cho nhi tử và công chúa nghe.
Gia đình đoàn viên, ấm áp thanh bình — đại khái là vậy.