Xuyên Về Cổ Đại, Ta Viết Sảng Văn Truyền Kỳ

Chương 9



14.

Thẩm Hoài An cùng Lệ Nương thu dọn hành lý rời khỏi Đông cung. Mà đúng lúc ta tiến vào, ba người lại bất ngờ chạm mặt nhau.

Lệ Nương nép vào lòng hắn, vẻ ngoài yếu ớt mong manh, bụng dưới đã hơi nhô lên. Nàng ta liếc ta một cái đầy thách thức:

“Biết rõ ngươi không chiếm được lòng Hoài An, nhưng ta thật không ngờ ngươi lại dùng thủ đoạn hèn hạ thế để buộc ta rời xa chàng.”

“Thấy chưa? Dù ta không làm Thái tử phi, ta vẫn là chính thất của Hoài An. Ngươi không thể chia cắt chúng ta đâu.”

 

Hay lắm.

Một kẻ vì yêu mà cam tâm vứt bỏ ngôi vị Thái tử, một kẻ mang thai vẫn quyết không rời đi — quả thật là phu thê trời sinh, tương kính như tân.

Ta thầm lật trắng mắt một cái, không buồn đáp lời, chỉ vòng qua họ mà đi thẳng vào trong Đông cung.

Ngôi vị Thái tử phi nàng ta không thèm — nhưng ta thì rất muốn.

 

Vừa xoay người, cánh tay liền bị người ta túm lấy. Quay đầu, thấy Lệ Nương trừng mắt nhìn ta, tay vẫn bấu chặt lấy cánh tay ta:

“Ngươi vào làm gì? Nơi này là nơi ngươi có thể bước vào sao?”

 

“Đã là nơi mà Thái tử phi tương lai sẽ ở, nàng ấy không vào được thì ai vào được đây?”

Một giọng nói lười biếng vang lên phía sau. Thẩm Hoài Cẩn phe phẩy quạt giấy, tay còn lại cầm theo thánh chỉ, ung dung bước tới. Hắn khép quạt, dùng đầu quạt gõ nhẹ lên cánh tay Lệ Nương.

 

Lệ Nương giật mình thu tay lại, lí nhí lẩm bẩm: “Thái tử phi tương lai? Đừng đùa nữa!”

 

Sắc mặt Thẩm Hoài An trầm xuống, lập tức kéo Lệ Nương ra phía sau che chắn:

“Ngươi nói bậy gì đó?”

 

“Ơ kìa? Lão Thất, ngươi vẫn chưa biết à?”

Thẩm Hoài Cẩn nhướng mày, cười nửa miệng, giở thánh chỉ ra, giơ lên trước mặt hai người họ.

“Phụ hoàng đã hạ chỉ lập ta làm Thái tử. Còn Diểu Diểu — nàng chính là Thái tử phi tương lai, chủ nhân mới của Đông cung này.”

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Lời vừa dứt, sắc mặt cả Lệ Nương lẫn Thẩm Hoài An đều tái nhợt.

Lệ Nương trừng mắt, lập tức đưa tay giật lấy thánh chỉ:

“Không thể nào! Sao có thể như vậy? Nàng ta làm sao xứng làm Thái tử phi…”

 

“Lệ Nương! Câm miệng!”

Thẩm Hoài An nghiến răng quát.

 

Có lẽ vì từ trước đến giờ Thẩm Hoài An chưa từng nặng lời với nàng ta như vậy, Lệ Nương lập tức run lên, nước mắt rơi như mưa.

Thẩm Hoài An ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt sắc như đao, lạnh lẽo như muốn xuyên thấu ta:

“Đây là lý do nàng chọn hắn sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Liên quan gì đến ngươi?”

Ta nhún vai, thản nhiên nói.

“Giờ đây, nơi này là Đông cung của ta — mời các ngươi, rời khỏi.”

15.

Thẩm Hoài An cùng Lệ Nương, là bị ta làm cho giận đến bỏ đi.

Ta rúc trong lòng Thẩm Hoài Cẩn, chợt nhận ra… cảm giác dựa thế ức h.i.ế.p người khác, quả nhiên… cũng sảng khoái ra phết.

 

Sau khi Thẩm Hoài An bị phế bỏ ngôi Thái tử, hôn sự giữa ta và Thẩm Hoài Cẩn liền nhanh chóng được đưa lên lịch.

Ngày thành thân, ta còn cố ý sai người đem thiệp cưới gửi cho Thẩm Hoài An và Lệ Nương.

Không ngoài dự liệu — hai người, không ai đến.

 

Lúc ngồi chuyện trò trong tiệc cưới, Hoàng đế nói với ta, rằng ngài dự tính đày hai người họ ra biên ải năm năm, cho rèn giũa tính nết, đừng như giờ — làm việc theo cảm tính, không nghĩ đến hậu quả. Rồi hỏi ta có ý kiến gì không.

Ta lắc đầu:

“Đó là nhi tử của bệ hạ, thần thiếp sao dám xen vào? Bệ hạ muốn xử sao, tự quyết là được.”

 

Thế là một đạo thánh chỉ khác được ban xuống — Lệ Nương và Thẩm Hoài An bị lưu đày đến biên cương.

Ta vừa nhâm nhi điểm tâm Hoàng đế thưởng, vừa thong thả đi dạo về Đông cung cho dễ tiêu.

Vừa tới cổng, bỗng có bóng người lao đến, tay giơ cao, định đánh ta.

Ta theo bản năng nghiêng người tránh, kẻ kia mất đà ngã nhào xuống đất, khóc òa lên như kẻ mất hồn.

Là Lệ Nương.

 

Vừa khóc nàng ta vừa gào lên:

“Tất cả là lỗi của ngươi, Lư Diểu Diểu! Nhất định là ngươi xúi giục bệ hạ hãm hại ta! Nếu không, sao ta và Hoài An lại bị đày ra biên ải chứ?!”

“Ta khó khăn lắm mới sống được đến ngày hôm nay, dựa vào cái gì ngươi lại đẩy ta về cảnh khổ trước kia?! Ngươi dựa vào cái gì chứ?!”

 

Nàng ta khóc to đến nghẹn, mà từ dưới váy, một dòng m.á.u đỏ sẫm đang âm thầm chảy ra.

Ta chỉ cảm thấy đau đầu, cố nén lại, lập tức cho gọi ngự y đến đưa nàng ta đi.

Không bao lâu sau, truyền đến tin: Lệ Nương bị sẩy thai.

Đứa bé không giữ được. Thẩm Hoài An, mất con – mất ngôi – mất cả danh vọng, trong cơn vô hồn, nhận thánh chỉ xuất phát đến biên giới.

 

Ngày tiễn chân, ta cũng có mặt.

Có lẽ là sau hai cú đả kích nặng nề, hắn trông tiều tụy tột cùng. Chiếc trường bào rộng thùng thình mặc trên người chẳng khác gì cái xác rỗng, giống như hồn phách đã lìa khỏi xác từ lâu.

Hắn ngẩng lên nhìn ta — hốc mắt trũng sâu, ánh mắt rỗng tuếch.

Còn trên xe ngựa, Lệ Nương vẫn chưa hồi phục sau lần sinh non, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, tựa vào cửa sổ khóc rưng rức, không ngừng gọi tên hắn.

Thẩm Hoài An… từng bước, từng bước quay đầu lại, rồi mới chịu bước lên xe ngựa.

Gió xuân không lạnh… nhưng lòng người, đã nguội từ lâu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com