Thật ra, từ nhỏ đến lớn, người có thể khiến ta vui vẻ… chưa bao giờ là Thẩm Hoài An.
Mà là Thẩm Hoài Cẩn — người suốt ngày leo nóc nhà tìm trứng chim, chỉ để mang về chọc ta cười.
Vì sinh ra trong phủ Thượng thư, ta lớn lên cùng các hoàng tử, nhưng từ bé lại cứ thích chạy theo Thẩm Hoài An.
Thẩm Hoài An chẳng mấy khi để tâm tới ta. Hắn ghét ta không đọc sách, chẳng có quy củ, chẳng thành tài. Mỗi khi ta cầm bút viết truyện, hắn liền ở bên cạnh giễu cợt:
“Trong bụng chẳng có lấy một chữ, còn bày đặt làm ra vẻ. Không biết xấu hổ à?”
Nói xong liền quay người bỏ đi, không thèm nhìn lại.
Còn Thẩm Hoài Cẩn, mỗi lần ta bị Thẩm Hoài An làm cho phát khóc, hắn liền cúi người ghé đầu tới, nhếch môi trêu:
“Ơ? Khóc thật rồi sao?”
Ta tức giận trừng mắt:
“Ngươi mới khóc ấy!”
“Miệng bĩu ra đến độ treo được cả bình dầu, còn nói là không khóc?”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Hắn cười đến rung cả vai, tiện tay vén vạt áo ngồi phịch xuống bên cạnh ta:
“Nào, tay đang cầm gì thế? Đưa đây, cho Tam ca xem với.”
Ta nắm chặt trong tay, ngập ngừng:
“Không có gì hay ho đâu…”
“Đưa ta xem đi, Tam ca ta vốn khoái mấy thứ ‘không hay ho’ đấy.”
Ta do dự một lúc, cuối cùng cũng đưa bản thảo sảng văn mới viết cho hắn xem. Hắn chau mày, chăm chú nghe ta đọc, nghiêm túc đến lạ — mãi vẫn không lên tiếng.
Ta bồn chồn chọc nhẹ vào tay áo hắn:
“Sao vậy? Sao không nói gì?”
“Đúng là tuyệt phẩm!”
Hắn bỗng khoa trương hô lớn, tấm tắc khen ngợi, rồi không ngừng giục ta viết tiếp đoạn kết. Viết xong, chính hắn là người đưa thoại bản ấy đến tay đám kể chuyện dân gian và cả Hoàng đế.
Nhờ đó, bút danh “Chim Nhỏ” của ta vang danh khắp thành. Hoàng đế trở thành độc giả trung thành, mà tất cả công lao ấy, không thể không kể đến Thẩm Hoài Cẩn.
Mười tám năm sống nơi đất lạ, bốn bề xa lạ, nếu có người thật sự hiểu ta… thì đó chỉ có thể là hắn.
Nhưng con người là vậy. Không đ.â.m đầu vào tường thì chẳng chịu quay đầu. Khi xưa, ta chỉ một lòng một dạ muốn gặm cho bằng được khúc xương cứng đầu mang tên Thẩm Hoài An.
Không tiếc cả việc đoạn tuyệt với Thẩm Hoài Cẩn.
Giờ mới hiểu — tường đá không dễ va, mà người chân thành… ta đã từng phụ mất rồi.
9.
Rõ ràng không có gió, vậy mà ta lại cảm thấy có cát bay vào mắt. Khóe mắt cay xè, hàng lệ lặng lẽ lăn dài. Ta xoay người, bước vào phủ.
Vừa mới đặt chân qua cửa, một bóng đen vụt qua. Một bàn tay lớn từ góc tối bất ngờ thò ra, kéo chặt cổ tay ta, ép ta sát vào cánh cửa.
Dưới ánh sáng lờ mờ trên đầu, ta nhìn rõ gương mặt hắn.
Thẩm Hoài An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Điện hạ thật nhàn rỗi, đến tận đây để làm gì?”
Ta giãy giụa, nhưng sức hắn quá lớn, ta không thoát được, chỉ đành ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn.
Thẩm Hoài An siết chặt quai hàm, giọng trầm xuống:
“Ngươi thật sự muốn gả cho hắn?”
“Ta gả cho ai… liên quan gì tới ngươi sao?”
Chỉ cần nghĩ đến tình nghĩa thanh mai trúc mã bị hắn giẫm nát chẳng tiếc, tim ta liền co thắt, đầu n.g.ự.c run rẩy.
“Ngươi từng nói sẽ đợi ta về cưới ngươi, Lư Diểu Diểu.”
Họng hắn nghẹn lại, từng lời như khó mà thốt ra.
“Chờ ngươi trở về?”
Ta cười lạnh.
“Chờ ngươi quay về mang theo một nữ tử chẳng ra gì rồi phơi ra trước mặt ta? Ta không hèn đến mức tự vứt giá trị bản thân mình thế đâu, Thẩm Hoài An.”
Thẩm Hoài An chau mày, không hài lòng quát khẽ:
“Diểu Diểu, đừng nói nàng ấy như vậy.”
“Được, ta không nói nàng ta nữa.”
Ta nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi mở mắt nhìn thẳng vào hắn.
“Vậy thì nói ngươi đi. Ngươi phản bội lời hứa, phụ tình vong ân, dẫm nát tất cả — ngươi không thấy xấu hổ sao?”
“Diểu Diểu!”
Thẩm Hoài An ngắt lời ta, giọng đầy không cam lòng.
“Ngươi sao lại cố chấp như thế? Ta là Thái tử, tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình…”
“Vậy thì cứ cầu trời khấn phật… ngươi còn giữ được cái vị trí Thái tử ấy đi.”
Ta nhếch môi, cười lạnh một tiếng, rồi đột ngột nhấc chân, đạp thật mạnh lên mu bàn chân hắn.
“A—!”
Hắn kêu lên đau đớn, lỏng tay buông ra. Ta vung tay, không do dự, tát cho hắn một cái nảy lửa.
“Cái tát này, ta trả lại ngươi. Từ nay cầu nối trả cầu nối, đường ai nấy đi, dứt tình sạch nghĩa.”
Nói xong, ta đẩy mạnh hắn ra ngoài cửa, tay dứt khoát đóng sầm lại.
Cửa vừa khép, cũng như mối tình đã đoạn tuyệt từ lâu — dẫu có níu kéo, cũng chẳng thể trở về như thuở ban đầu.