Xuyên Về Cổ Đại, Ta Viết Sảng Văn Truyền Kỳ

Chương 7



10.

Mọi việc diễn ra gần như đúng như ta dự liệu.

Lệ Nương mạo nhận danh nghĩa “Chim Nhỏ”, nhưng mãi không viết nổi hạ quyển. Dần dần, đã có người bắt đầu mất kiên nhẫn, mắng chửi vang trời:

“Không thể tin nổi! Đã bao lâu rồi mà vẫn chưa ra hạ quyển? Ta nhớ Thái thái Chim Nhỏ trước kia rất năng suất mà, chậm lắm cũng bảy ngày là có bản mới!”

“Có khi nào… Lệ Nương vốn không phải Thái thái Chim Nhỏ? Là nàng ta giả mạo, khiến Thái thái tức giận nên không chịu viết nữa?”

 

Dư luận dậy sóng, lời ra tiếng vào khắp nơi. Một số độc giả quá khích thậm chí chặn đường Lệ Nương lúc nàng ta ra ngoài, tuyên bố nếu không đưa ra hạ quyển, thì đừng hòng rời đi.

Đám người kia giận dữ, khí thế như muốn động thủ, khiến Lệ Nương sợ đến đỏ cả vành mắt, run rẩy không nói nên lời.

Cuối cùng, vẫn là Thẩm Hoài An phải phái Cấm quân Đông cung đến giải vây, mới đẩy lùi được đám đông.

Lệ Nương nép trong lòng hắn, nước mắt đầm đìa như mưa rơi trên hoa lê, nức nở:

“Điện hạ, xin người tin thiếp… Gần đây chỉ là vì quá mệt, mới chưa viết ra được thôi. Một cuốn thoại bản nhỏ thôi mà, thiếp… thiếp vẫn có thể viết mà…”

 

Tin tức truyền đến tai Hoàng đế. Nghe nói Thẩm Hoài An vì chuyện đó mà điều động binh lính dọa dân, lại thêm việc Lệ Nương chính là “Chim Nhỏ” — ngài giận tím mặt, phất tay hạ lệnh, lập tức triệu nàng ta vào cung.

Đứng trước điện vàng, Lệ Nương không dám nói nửa lời, chỉ biết quỳ gối rụt rè cúi đầu.

 

Hoàng đế lạnh lùng hỏi:

“Ngươi nói, ngươi chính là tác giả thoại bản – Chim Nhỏ?”

 

“… Phải…”

Lệ Nương do dự hồi lâu mới khẽ gật đầu.

 

Hoàng đế phất tay áo, giọng lạnh như băng:

“Đã vậy, trẫm cho ngươi ba nén hương. Trước mặt trăm họ, viết ra hạ quyển. Hương tàn mà chưa có bản thảo, đừng trách trẫm trị tội khi quân!”

 

Lệ Nương toàn thân run rẩy như chiếc lá, sợ hãi đến mức gần như không đứng nổi. Hoàng thượng đã mở miệng, đến Thẩm Hoài An cũng không dám chen vào.

 

11.

Chẳng bao lâu sau, Lệ Nương bị áp giải tới đài hành hình giữa chợ — nơi trước nay dùng để xử trảm. Ta cùng Hoàng đế ngồi trên đài cao, dân chúng ùn ùn kéo đến vây xem.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Bệ hạ đã đích thân hạ chỉ, hôm nay cuối cùng cũng được thấy Thái thái Chim Nhỏ viết văn tại trận rồi!”

“Trời ơi, hạ quyển mới toanh, ta đợi đến mòn mỏi cả người.”

 

Thái giám dâng lên bút, mực, giấy, nghiên. Ba nén hương được châm lửa, cắm ngay ngắn vào lư hương.

Lệ Nương quỳ trên đài, tay siết chặt lấy cán bút, nhưng mãi không thể hạ bút. Đừng nói là viết thoại bản, nhìn bộ dạng lúc này của nàng ta… đến mặt chữ còn chưa chắc nhận được.

Ta lạnh nhạt cười, đồng thời cũng sai người mang bút mực đến đặt trước mặt.

Thẩm Hoài Cẩn ngồi cạnh, cúi đầu vì ta mài mực.

 

Dưới đài bắt đầu có tiếng thì thầm:

“Lư Diểu Diểu tới góp mặt làm gì? Nàng ta từng học qua chữ nghĩa sao? Người ta viết thoại bản, nàng cũng đòi viết, chẳng biết xấu hổ là gì.”

“Cứ chờ xem, lát nữa Thái thái Chim Nhỏ sẽ khiến nàng ta không ngẩng đầu nổi cho coi.”

 

Ba nén hương cháy hết trong chớp mắt. Ta phóng bút viết một mạch, nét mực tung bay, thoáng chốc đã hoàn thành hạ quyển.

Còn Lệ Nương vẫn quỳ run rẩy trên đài, mồ hôi nhỏ giọt đầy trán.

Thái giám tiến lên, cẩn thận mở tờ giấy trước mặt nàng ta — chỉ thấy vài giọt mực nhòe nhoẹt, ngoài ra hoàn toàn trống trơn.

Một khắc im lặng, rồi cả quảng trường bùng nổ:

 

“Trời đất ơi! Ta không nhìn nhầm chứ? Thái thái Chim Nhỏ mà lại… không viết nổi một chữ?”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Không chỉ không viết, tay nàng ta cầm bút trông cũng chẳng giống người từng cầm bút bao giờ!”

“Có khi nào… nàng ta thật sự không phải Thái thái Chim Nhỏ?!”

 

Sắc mặt Hoàng đế “soạt” một tiếng trầm hẳn xuống, lạnh giọng:

“Người đâu! Kéo xuống, tống vào tử lao! Chờ ngày xử quyết!”

 

“Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!” Lệ Nương vội vàng gào khóc,

“Thần thiếp thật sự là Chim Nhỏ! Thần thiếp… chỉ là quá mệt, lại quá căng thẳng nên nhất thời không viết nổi. Xin hãy cho thần thiếp thêm chút thời gian…”

 

“Bốp!”

Tiếng giày khẽ dẫm vang sau bình phong, ta bước ra, tay ném bản hạ quyển vừa viết xuống ngay trước mặt nàng ta:

“Ngươi nói ngươi là Chim Nhỏ — vậy ta là ai?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com