Chỉ là một quyển sách vỡ lòng, tại sao lại đắt đến vậy! Ta cho rằng nhiều nhất cũng chỉ có giá năm sáu trăm đồng bối thôi.
“Bà chủ, ngươi có đang nói đùa không thế……”
“Ngươi nhìn ta có giống đang nói đùa không?”
Lê Tường: “……”
Chính bởi vì không hề giống nên ta mới phải cất lời hỏi đó.
“Giá quá đắt, ta e không đủ khả năng chi trả.”
Dù có tiền đi chăng nữa, Lê Tường cũng chẳng nỡ bỏ ra số tiền lớn như vậy chỉ để mua một cuốn sách vỡ lòng. Nếu không mua được, nàng có thể đợi thêm một tháng nữa, tới khi Ngũ Thừa Phong trở lại, nàng sẽ nhờ hắn chỉ dạy cho mình.
“Bà chủ, loại sách không có tranh vẽ thì giá bao nhiêu tiền?”
“Không có tranh vẽ ư? Một ngân bối... Tiểu nha đầu, ngươi quả là không biết nhìn hàng. Hai cuốn sách ta vừa đưa xuống có hình minh họa cho cả ngàn chữ, người khác muốn mua cũng chẳng có thứ tốt như vậy để mua đâu.”
Chỉ trong chốc lát, vẻ mặt bà chủ đã chuyển sang lười nhác. Nàng đặt cuốn sách minh họa ngàn chữ kia lên bàn, cũng chẳng buồn nói thêm lời nào, chỉ lạnh nhạt phất tay: “Xem đi.”
Lê Tường mở sách ra liếc nhìn một cái. Cảm nhận đại khái của nàng chính là sách trời, bởi lẽ nàng chẳng biết nổi một chữ nào. So với cuốn sách có hình minh họa kia, quả thực chênh lệch đến mức khiến người ta phải đau lòng.
Một ngân bối… liệu có nên mua hay không?
Nếu không, lại qua tiệm sách khác xem sao? Nàng cứ cảm thấy cửa hàng sách này có phần kỳ lạ. Ngoại trừ dung mạo của bà chủ đẹp đến kinh diễm, hấp dẫn nàng, thì giá cả sách vở ở đây đích thị đang sỉ nhục sự nghèo khó của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngay tại lúc nàng đang do dự không biết có nên mua hay không, thì bà chủ mỹ nhân đang nghiêng người tựa trên giá sách đằng kia chợt cất lời.
“Ta nhìn ngươi không hề trang điểm phấn son, đoán rằng gia cảnh ngươi cũng chẳng giàu có gì. Nếu không có tiên sinh chỉ điểm, ta khuyên ngươi không nên mua.”
Lê Tường có chút kinh ngạc. Hét giá trên trời cũng là nàng ấy, mà tốt bụng nhắc nhở cũng là nàng ấy. Dường như nàng ấy cũng chẳng lạnh lùng như những gì thể hiện ra ngoài.
Một ý tưởng nhanh chóng nảy lên trong lòng Lê Tường.
“Bà chủ, ta có thể thương lượng với ngươi một chút hay không? Ta… ta muốn thuê cuốn sách có hình minh họa ngàn chữ kia, hoặc là ngươi cho ta trả góp được không?”
Rõ ràng, khi nghe những lời ấy, vị mỹ nhân kia thoáng sửng sốt.
“Thuê? Trả góp? Nha đầu này, ngươi…”
Đầu óc đúng là rất linh hoạt.
Dường như nàng đang rất nghiêm túc cân nhắc tính khả thi của vấn đề Lê Tường vừa đưa ra. Một hồi lâu sau, nàng ấy mới cười khẽ, rồi bước tới cầm cuốn sách minh họa ngàn chữ và nói: “Thuê cũng được, nhưng làm sao ta có thể tin tưởng ngươi? Lỡ như ngươi thuê xong cầm sách của ta chạy đi, chẳng phải ta sẽ chịu thiệt thòi ư? Lại nói tới chuyện trả góp, cái tên này quá mới mẻ, ta muốn biết ngươi tính toán trả thành bao nhiêu lần, hơn nữa, nếu tới hạn mà ngươi không thanh toán thì sao?”
“Ta có thể mang hộ tịch chứng minh của nhà ta qua đây cho ngươi xem, sau đó ngươi ghi lại địa chỉ. Nếu ta lén lút bỏ trốn, hoặc làm hỏng sách, không có tiền bồi thường, tới lúc đó, bà chủ ngươi cứ việc cầm những tin tức kia đi báo quan. Dù sao hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy nổi, nói gì thì nói, ta không thể vì mấy ngân bối mà bán đi gốc rễ của mình được. Hơn nữa, nhà ta vừa thuê một gian cửa hàng ở đằng trước, cũng chuẩn bị buôn bán lâu dài trong thành, đâu thể nói chạy là có thể chạy ngay được?”
Lê Tường cố gắng dùng những lời thành khẩn nhất để trả lời các câu hỏi của nàng ấy.
“Về chuyện trả góp, ta có thể nhận mức kỳ hạn ngắn nhất là mười tháng, mỗi tháng sẽ trả cho ngươi một ngân bối.”
Nghe xong những lời nàng nói, bà chủ mỹ nhân gật gật đầu, sau đó bắt đầu hỏi những vấn đề không liên quan khác.