“Thuê cửa hàng ư? Nhà ngươi thuê cửa hàng ở nơi nào vậy?”
“Chính là gian cửa hàng ở giữa tiệm tạp hóa và tiệm rượu ở phía trước. Nhà ta đang sửa chữa lại phòng bếp, chờ vài ngày nữa, sau khi chuẩn bị xong là có thể khai trương. Chúng ta định làm chút thức ăn để bán.”
“Gian cửa hàng kia sao… Được rồi, ta đã biết. Cuốn Thiên Tự Văn này… ừm, chỉ cần ngươi mang hộ tịch của nhà ngươi qua đây, lại thêm một ngân bối, ta sẽ cho ngươi mang đi. Một tháng sau nhớ qua bên này trả tiền.”
Nghe xong quả thực Lê Tường cảm thấy vui mừng khôn xiết.
“Được rồi! Cảm ơn bà chủ! Ta lập tức đi về mang hộ tịch qua!”
Nàng chạy rất nhanh, chỉ sợ bà chủ kia lại đổi ý không muốn cho nàng trả góp nữa.
“Ai, cũng không biết nha đầu này có thể kiên trì học được bao lâu…”
Nghe xong những lời này, đột nhiên đằng sau giá sách có một nữ tử thanh y xuất hiện. Trên người nữ tử này mặc một bộ kính trang, trong tay cầm trường kiếm, hiển nhiên thân phận của nàng ấy chính là hộ vệ.
“Phu nhân, có cần nô tỳ đi điều tra nàng ta không?”
“Chủ tử nhà ngươi có bệnh sao? Mỗi khi bên người ta xuất hiện bất kỳ ai đó, câu đầu tiên sẽ hỏi là có cần điều tra không?! Tra tra tra cái gì mà tra? Tiểu cô nương nhà người ta không phải đơn thuần muốn biết chữ sao?! Đúng là chẳng hiểu cái gì cả!”
Chỉ trong nháy mắt, nữ chủ nhân xinh đẹp ôn nhu hồi nãy đã biến thành một tiểu tiên nữ gắt gỏng. Sau khi nàng ấy giận dữ xả một hồi, lập tức không còn hứng thú gì nữa, lại bực bội bước lên lầu.
Chỉ còn một mình nữ hộ vệ mặc thanh y cứng họng đứng yên tại chỗ, hồi lâu cũng không nói được tiếng nào.
Ai bảo ta lắm lời, ai bảo ta tự chuốc lấy phiền phức! Giờ bị Chủ tử giáng cho một cái gáo oan ức rồi…
Chờ tới khi Lê Tường hưng phấn cầm hộ tịch chứng minh chạy sang, bỗng nhiên nàng cảm thấy tâm tình của bà chủ mỹ nhân kia đã kém đi nhiều lắm. Chẳng qua nàng ấy vẫn rất dứt khoát đưa Thiên Tự Văn cho nàng.
Một tháng phải trả một ngân bối, nàng rất tự tin mình có thể kiếm được, cho nên nàng cầm hai cuốn Thiên Tự Văn này mà trong lòng không có chút ngượng ngập nào.
Trước khi rời đi, nàng còn đ.á.n.h bạo quay trở lại, hỏi: “Liễu phu nhân, người xem, tiệm nhà ta ở gần nơi này. Nếu sau này trong lúc học tập, ta có điều gì chưa thông suốt, có được phép mang qua đây thỉnh giáo người không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Có thể... Nhưng chớ nên tới vào buổi sáng, ta còn phải ngủ cho thỏa thích.”
Lê Tường: “…”
“Hơn nữa, chớ gọi ta là chủ tiệm, hãy gọi ta là Liễu phu nhân.”
“Vâng, ta đã rõ…”
Thật đáng tiếc! Hóa ra vị mỹ nhân chủ tiệm này đã kết thân rồi sao! Họ Liễu của trượng phu nàng quả thực nghe rất hay.
Lê Tường mừng rỡ vô cùng, ôm hai cuốn Thiên Tự Văn trở về tiệm.
Chỉ là trước mắt, nàng vẫn chưa có thời gian để học chữ ngay. Bởi lẽ, buổi chiều khi nương vừa tỉnh giấc, người đã đem vải bông ra, muốn may áo lót cho nàng và biểu tỷ. Giờ phút này, người đang chờ nàng về để đo đạc kích cỡ.
Nàng đang suy tính cách thức để nương thay đổi ý định, nên may cho biểu tỷ một kiểu nội y buộc dây khác, gọi là yếm hai dây. Còn bản thân nàng, phía trước chẳng khác gì tấm ván phẳng, chỉ cần một miếng bông vải là đủ.
Lúc Lê Tường trở về, nương đã đo đạc kích cỡ cho biểu tỷ xong rồi. Vành tai biểu tỷ vẫn còn ửng đỏ, hồi lâu vẫn chưa tan.
Nàng ấy ngượng ngùng, nhưng đã không còn vẻ thận trọng e dè như những ngày đầu mới tới đây, biểu hiện giờ đây đã tự nhiên hơn rất nhiều.
“Nương, ta đã về, xin hoàn lại hộ tịch cho người.”
Quan thị nhận lấy hộ tịch, nhìn hai cuốn sách thẻ tre mà nữ nhi ôm trong lòng ngực. Bà có chút khó hiểu, tại sao chỉ là một đống thanh tre, viết vài chữ lên trên lại đáng giá tới một ngân bối (bạc vụn). Nhưng trượng phu đã chấp thuận, bà cũng không tiện góp thêm ý kiến nào nữa.
Chú thích:
() Áo lót: Ở đây chỉ loại áo yếm hoặc áo lót đơn giản thời cổ đại.
(
)Kính trang: một loại trang phục gọn nhẹ, được dùng để tập võ.