Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 133



Quan Thúy Nhi nhìn tới hoa cả mắt, có vài công đoạn nàng ấy không rõ lắm, nhưng nàng ấy cũng hiểu bây giờ không phải thời điểm hỏi. Vì vậy, nàng ấy chỉ nhớ kỹ có thể dùng gừng lát và rượu làm gia vị khử mùi tanh cho cá.

“Nương, không cần đun lửa quá lớn, con muốn dầu chiên cá.”

Lê Tường phết lớp bột sánh mịn vừa chuẩn bị lên mình cá chép, rồi bắt đầu thao tác tại phần đuôi cá. Nàng múc từng muỗng dầu sôi, cẩn trọng rưới dần lên thân cá, bắt đầu từ đuôi.

Những nhát d.a.o khía trên thân cá đã được dầu nóng xối qua, khiến thớ thịt đều dựng đứng. Sau khi dùng dầu rưới tạo hình trên thân cá, nàng mới hạ toàn bộ cá vào chảo dầu nóng.

Bên này vừa chiên cá, bên kia nàng cũng thêm dầu vào một chảo khác tiếp tục chiên. Cứ chiên đến khi hai mặt vàng ươm mới vớt ra. Cá ở chảo này vừa vớt, con cá chép ở chảo kia cũng đã ngả màu vàng rộm.

Mùi thơm cá chiên nồng nàn lập tức tràn ngập gian bếp, khiến những người ngửi thấy không sao kiềm chế nổi, ai nấy đều phải vội vàng nuốt xuống ngụm nước bọt.

Trong lòng Tần Lục cũng thêm vài phần mong đợi.

Chẳng lẽ tay nghề nấu nướng của Lê Tường nha đầu này thật sự tinh xảo đến vậy?

Một đám người nhón chân chờ đợi. Khoảng chừng nửa canh giờ sau, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy vị chủ tiệm đích thân bưng ra một mâm thức ăn.

“Nhìn kích cỡ chiếc mâm kia xem, vừa nhìn đã biết không cùng đẳng cấp với đồ ăn chúng ta gọi.”

“Thơm quá, đó là món gì nhỉ?”

Có người cố ý đi ngang qua Lê Giang, tiện thể liếc mắt nhìn thoáng qua món ăn trên mâm.

“Là cá!”

“Chẳng phải trên bảng đã ghi rõ là cá rồi sao? Có gì mà ngạc nhiên chứ?”

“Chỉ là...”

Cá chỉ có mấy văn tiền một cân, thế mà cửa hàng này lại bán món cá với giá một lượng bạc sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tần huynh đệ, đây là món ăn đầu tiên. Vì tiệm chúng ta không ngờ sẽ có người gọi món cá ngay bữa sáng, nên cơm vẫn đang chưng, ngươi cần phải đợi thêm lát nữa. Ngươi có thể nếm thử hương vị trước?”

Tần Lục gật gật đầu. Hắn cầm lấy đũa, vừa định khai vị thì chợt hỏi: “Món ăn này có mỹ danh là gì?”

“Món này tên là Cá Chép Bạc Kho Tộ, nguyên liệu là cá chép bạc.”

“Cá chép bạc ư...”

Cá chỉ sáu văn tiền một cân. Hắn muốn nếm thử, rốt cuộc món này có giá trị ra sao mà xứng đáng với giá tiền như vậy.

Tần Lục dùng đũa gắp một miếng thịt cá ở phần bụng, vừa bỏ vào miệng, hắn lập tức vừa kinh hỷ khôn xiết.

Cá không những được xử lý rất cẩn thận, không còn chút mùi tanh nào, mà thớ thịt cá còn thấm đẫm nước sốt đậm đà. Nước sốt thơm nồng hài hòa với thịt cá tươi mới, hương vị tuyệt vời khiến hai mắt người ta sáng ngời.

Trước kia đa phần những món cá hắn được ăn đều là cá hấp, hoặc nấu thành canh, chưa từng được nếm thử hương vị độc đáo như vậy. Nếu con mèo ngốc ở nhà hắn mà nếm được, chắc chắn sẽ không chịu rời khỏi nơi này.

Hiện giờ món thứ nhất đã ngon xuất sắc như vậy, hắn thật sự chờ mong những món tiếp theo.

“Tới đây! Tần huynh đệ, món cá thứ hai của ngươi, Cá Chép Chua Ngọt!”

Vừa nghe nhắc tới hương vị chua ngọt, khóe miệng Tần Lục khẽ nhếch, song nghĩ tới những món vừa rồi, hắn vẫn đưa đũa ra nếm thử.

Quả nhiên, khác biệt hoàn toàn so với mùi vị cá kho tộ lúc nãy!

Hắn rất vừa lòng với lớp nước sốt bóng bẩy phủ bên ngoài con cá chép chua ngọt. Da cá được chiên đến độ xốp giòn, tỏa hương thơm nức, hài hòa với thớ thịt tươi ngon, mềm mại bên trong. Cắn một miếng còn nghe thấy tiếng da cá giòn tan sột soạt.

Phối hợp với nước sốt chua chua ngọt ngọt bên ngoài, không cần hỏi cũng biết, khẳng định vô cùng hợp khẩu vị với hai mẹ con ở nhà hắn.

Tần Lục chỉ ăn một miếng cá chua ngọt rồi không chịu ăn thêm nữa, nhưng hắn lại ăn hơn nửa đĩa cá kho bên cạnh.

Ngay lúc hắn đang say mê thưởng thức, lại nhìn thấy Lê Giang bưng đồ ăn ra. Lần này không phải mâm lớn, mà là hẳn một cái bồn nhỏ!