Từ rất xa đã ngửi thấy một hương vị tươi mát phảng phất, trong nháy mắt Tần Lục ngồi thẳng dậy.
Chắc hẳn đây mới chính là món đồ ăn chính của bữa tiệc.
“Tần huynh đệ, đây là món đặc sắc nhất của bản tiệm, Cá Hầm Ớt. Hơn nữa, ngọc mễ đã chín tới, Tần huynh đệ có dùng một bát chăng?”
“Có!”
Nhìn thấy lát cá thái mỏng nhẹ tựa tuyết, nổi bật giữa bồn canh là hành thái xanh biếc, hoa tỏi non, cùng với những quả ớt tươi đỏ mọng, hắn đã không thể kìm lòng mà muốn nuốt chửng ngay một miếng.
Những người ở bàn khác nhìn một màn này, cơ hồ đôi mắt bọn họ đều dán chặt lên đôi đũa của Tần Lục, nhìn hắn kẹp lên một lát cá hơi mỏng, thế nhưng không hề nát vụn!
“Thịt cá mềm mượt! Độ cay vừa phải! Thật tuyệt diệu!”
Những người khác: “……”
Thèm quá, thơm quá! Cửa hàng này nhỏ bé như vậy, mà món ăn trên bàn người ta thơm nhường này. Nhìn lại trên bàn mình chỉ có sủi cảo và mì sợi. Cho dù hương vị của sủi cảo và mì sợi cũng rất ngon, nhưng đó chỉ là ngon mà thôi, còn món ăn trên bàn người ta, phải gọi là đặc biệt ngon!
Trách không được, giá những món này tới 500 văn tiền. Nhìn cái bồn canh kia, lại nhìn những mâm cá kia, mười mấy văn tiền làm sao mà ăn nổi.
Một đám người hít lấy mùi hương cá hầm ớt đang phiêu lãng trong không khí, lập tức cảm thấy đồ ăn trong chén mình chẳng còn chút mùi vị nào nữa, chỉ đành gắng gượng ăn cho xong.
Tần Lục ăn cực kỳ vui vẻ, thậm chí hắn còn quên mất mục đích tới đây của mình.
Thịt cá non mềm đến lạ lùng, chỉ cần khẽ ngậm miệng một cái là đã tan chảy. Phần thịt trên đầu và xương cá cũng thơm lừng, tuy rằng không mềm mượt như từng miếng cá lát, nhưng do thời gian nấu khá dài, nước canh đều thấm cả vào bên trong. Chỉ cần hút một miếng xương hoặc đầu cá, lập tức cảm nhận được hương vị thịt cá vừa thơm vừa cay lan tỏa trong miệng. Ăn thịt cá cay nồng, lại nhai một miếng ngọc mễ (cơm ngô), hương vị vừa vặn tương xứng, quả là cực kỳ ngon miệng.
Còn những món ăn kèm với canh cá nữa, cũng vì mùi vị của món canh này quá tuyệt, khiến cho món cải thảo bình thường hắn không thích ăn, hôm nay cũng hứng khởi mà ăn thêm vài ba miếng, dĩ nhiên là ăn kèm với ngọc mễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kể từ thuở thơ ấu đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn được thưởng thức một bữa cơm ngon miệng và mới lạ đến nhường này.
Năm trăm văn tiền bỏ ra, quả thực vô cùng xứng đáng.
Tần Lục dùng bữa trong khoảng ba mươi phút, thái độ ung dung thong thả, tựa như đang thưởng thức một bữa tiệc. Hắn đã ăn được hơn phân nửa cá kho tộ; chậu cá hầm ớt cay nồng thì chỉ còn lại một vũng nước canh hồng nhạt. Chỉ riêng món cá chua ngọt là vẫn còn nguyên vẹn, hắn chỉ nếm thử đúng một miếng, không hơn.
Sau khi Lê Giang trở lại bếp, vừa cất lời, Lê Tường đã hiểu ngay: vị khách này không thích ăn ngọt.
Kỳ thực, trong cuộc sống hiếm gặp những người kén cay, hoặc những kẻ cực kỳ ghét vị ngọt. Nhưng mấy ngày gần đây, nàng lại liên tiếp gặp được hai người như vậy. Nghĩ tới cũng thấy thật thú vị.
“Phụ thân, người hỏi một chút xem hắn có muốn gói món cá chua ngọt kia mang về không? Ta nhớ rõ hắn có nuôi một con mèo trắng rất lớn.”
“Quá trùng hợp. Vừa nãy hắn đã hỏi ta, nói muốn đem cá chua ngọt về cho mèo cưng. Hắn còn hỏi chúng ta có hạp đựng thức ăn hay không, muốn mua lại một cái.”
“Hạp đựng thức ăn?”
Đúng là trong nhà có một cái hộp đựng, nhưng lại đang dùng để đưa cơm cho Liễu phu nhân. Lê Tường trực tiếp để biểu tỷ qua tiệm tạp hoá cách vách, tiêu mười lăm đồng bối mua một chiếc mới mang về, dùng nó gói đĩa cá chua ngọt kia.
Đóng gói xong, nhưng vị khách kia vẫn chưa có ý định rời đi, ngược lại còn chui vào trong bếp.
“Lê nha đầu, ta có chút chuyện muốn bàn bạc với ngươi một phen.”
Vừa nhận được một khoản tiền lớn từ vị khách hàng quý giá này, cho nên Lê Tường tỏ ra cực kỳ kiên nhẫn tiếp chuyện với hắn.
Nàng nhìn những món khách bên ngoài gọi đều là sủi cảo, món này chỉ cần một mình biểu tỷ cũng có thể xử lý xong xuôi, vì vậy nàng dẫn Tần Lục ra cửa sau.