“Tần thúc thúc, người cứ nói đi.”
“Ta muốn ngươi dạy ta món cá chua ngọt này. Đương nhiên, ta sẽ trả thù lao xứng đáng.”
Lê Tường thoáng ngạc nhiên: “Người muốn ta dạy món cá chua ngọt? Chẳng phải người không thích ăn sao?”
“Ta muốn học, tự nhiên không phải để nấu cho ta dùng.”
“A…”
Lê Tường đã hiểu ra, vị Lục Gia này muốn học để nấu cho nương tử nhà mình ăn. Ha ha… hóa ra đây là một nam nhân rất cưng chiều thê tử.
Phải biết rằng, trong cái thời nam chủ ngoại nữ chủ nội này, việc nữ nhân được nếm một bữa cơm do chính tay phu quân nhà mình nấu quả thực khó khăn muôn phần.
Đương nhiên, phụ thân nhà nàng chính là ngoại lệ, bởi vì ông ấy là một nam nhân tốt hiếm có.
Chỉ là…
“Tần thúc thúc, người cũng nhìn thấy rồi đấy, món cá chua ngọt này là một trong những món ăn hàng đầu của tiệm chúng ta. Nếu ta dạy cho người, lỡ bị người khác học được……”
“Sẽ không, sẽ không đâu. Ta học thành, tuyệt đối chỉ nấu trong phủ, không để lộ ra ngoài. Kẻ nào dám dòm ngó công thức, ta sẽ băm vằm hắn thành trăm mảnh.”
Tần Lục vừa thề thốt vừa vỗ n.g.ự.c bảo đảm, cuối cùng hắn còn đề nghị ký kết khế ước, có thể nói là vô cùng chân thành.
Chỉ là một món ăn mà thôi, kỳ thực Lê Tường cũng chẳng coi trọng nó lắm.
Văn hóa ẩm thực Hoa Hạ mấy ngàn năm, mênh m.ô.n.g vô tận. Tuy rằng nàng chỉ học được một chút bề ngoài, nhưng thiếu đi một món cá chua ngọt cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc kinh doanh.
Cuối cùng Lê Tường vẫn đồng ý dạy cho hắn. Chẳng qua nàng cũng giao hẹn trước, muốn học phải chờ tới khi tiệm đóng cửa, lúc đó nàng mới có thời gian rảnh. Hiển nhiên Tần Lục không hề có ý kiến, dù sao hắn cũng có rất nhiều thời gian nhàn rỗi.
Sau khi hai người giao hẹn xong xuôi, Tần Lục mới cảm thấy mỹ mãn thanh toán tiền rồi mang theo hộp cá chua ngọt của hắn rời đi. Lê Tường cũng một lần nữa trở về phòng bếp tiếp tục bận rộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Bàn số ba, một chén sủi cảo!”
“Bàn số sáu, một phần mì trộn!”
Nói suốt từ sáng sớm, tới lúc này, giọng Lê Giang đã khản đặc cả rồi. Khách nhân trong tiệm cũng dần thưa thớt.
Ngày hôm nay Lê Giang có chút mệt mỏi, hắn phải nhớ kỹ yêu cầu của mỗi vị khách, lại còn phải nhớ giá tiền để thu khi họ dùng bữa xong.
Lê Tường và Quan Thúy Nhi thì vẫn ổn, ngoại trừ ba món cá kia còn hơi gấp gáp một chút, những món mì sợi, sủi cảo khác đều có thể ra rất nhanh.
“Phụ thân, người nghỉ một lát đi, ta ra ngoài thay đổi thực đơn.”
Lê Tường lấy từ trong ngăn tủ ra một đống biển bài món ăn, chọn mười tấm khác ra thay thế cho năm tấm mì sợi đang treo.
Sáng hôm nay, nàng đặt quá nhiều biển bài mì sợi ở bên ngoài. Đến giữa trưa cần phải đổi một chút, thay bằng một ít thẻ đồ xào. Kỳ thực trong ngăn tủ của nàng còn không ít biển bài khác, nhưng những cái đó đều không thể mang ra bên ngoài.
Bởi vì mỗi ngày nàng chỉ chuẩn bị một lượng nguyên liệu nấu ăn nhất định, không thể bảo đảm có đủ để làm tất cả những món ăn đó.
Rốt cuộc phòng bếp nhà nàng chỉ lớn chừng đó, nếu mua đầy đủ những nguyên liệu nấu ăn phù hợp với tất cả những món kia, vậy chúng sẽ chất đầy cả gian bếp, người bên ngoài khó lòng đặt chân vào được.
Thừa dịp hiện tại trong tiệm ít khách, Lê Tường và biểu tỷ dọn dẹp sơ qua phòng bếp một chút, tiếp theo lại nhanh nhẹn thái hành lá, cọng hoa tỏi non, rửa một chậu chén đĩa bẩn.
Quan thị cũng bận rộn không kém, vừa đun nước, vừa giúp hai nàng bóc vỏ tỏi.
Tất cả mọi người đều chuyên tâm làm việc.
Tới gần giữa trưa, khách nhân trong tiệm lại bắt đầu đông lên. Hai người ông chủ Bạch và huynh đệ của hắn vừa nếm thử món mì buổi sáng, tới trưa hai người đó lại qua đây dùng bữa.
“Lê lão đệ, sao ta thấy trên vách tường lại treo thêm mấy món ăn mới nữa thế?”
“Đúng vậy, chúng ta thêm đồ ăn mới. Bởi vì mấy món này không thích hợp để ăn vào buổi sáng, cho nên sáng hôm nay không treo lên. Những món này chỉ thích hợp cho bữa trưa và bữa tối mà thôi.”