Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 155



Phu thê hai người Lê Giang gật gật đầu, Quan Thúy Nhi cũng theo bọn họ lên lầu.

“Thanh Chi tỷ tỷ, giờ này đã trễ, chắc không phải phu nhân muốn ăn món gì chứ?”

“Không có, phu nhân đang hành văn rồi, ít nhất cũng phải mất một canh giờ mới xong. Ta tới đây là muốn hỏi ngươi chút chuyện.”

Thanh Chi hạ giọng, đi tới trước mặt Lê Tường nói: “Tại sao ngươi biết sau khi ta nói thẳng hết mọi chuyện với phu nhân, mọi chuyện sẽ không hề diễn biến tồi tệ?”

“Ngươi nói thẳng rồi ư?”

“Ừm…… Chỉ là sau đó phu nhân không hề mắng ta, cũng không trách cứ chủ tử. Chỉ thản nhiên À một tiếng, sau đó y như chẳng có chuyện gì xảy ra, lại tiếp tục phẩm trà, đọc sách.”

“Đây là chuyện tốt nha.”

“Hả??? Ngươi mau giải thích rõ ràng hơn đi.”

Thanh Chi cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Lê Tường, trong đôi mắt nàng ấy đầy một mảnh khẩn cầu chỉ giáo. Lê Tường không lay chuyển được nàng ấy, đành phải đồng ý phân tích cho nàng ấy nghe.

“Đầu tiên ta phải nói trước, những gì ta suy đoán chỉ là phỏng đoán, chưa dám chắc đã hoàn toàn chính xác đâu.”

Lòng nữ nhân như kim trong biển, nàng cũng không dám khẳng định đoán định của mình là vạn vô nhất thất.

“Không sao đâu, không sao đâu, ngươi cứ nói đi.”

“Nếu hôm nay khi ngươi nói thẳng ra, mà phu nhân trách cứ ngươi hoặc là trách cứ Lục Gia, cũng có nghĩa là tâm hỏa trong lòng nàng còn lớn, tạm thời đừng có lao lên tìm phiền toái cho mình. Nhưng nàng không có, thậm chí còn giả bộ thản nhiên như không có việc gì xảy ra, ý tứ là gì? Nghĩa là nàng đã sớm bình tĩnh trở lại rồi, hoặc là nói, nàng đã không còn tức giận nữa.”

Haizz… Chín năm đằng đẵng trôi qua, nàng ấy còn chưa nguôi ngoai hay sao?

Lê Tường thổn thức một phen.

“Ta nói này, chỉ dựa vào một cớ sự, ngươi gọi Lục Gia là chủ tử nhiều năm như vậy, nhưng phu nhân vẫn để cho ngươi ở bên cạnh nàng, điều này nghĩa là gì, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thanh Chi ngơ ngác lắc đầu.

Quả thật không đáng sợ kẻ địch hùng mạnh, chỉ sợ đồng đội bất tài, ngu dốt...

Lê Tường thầm nghi hoặc, nhiều năm qua Tần Lục Gia vẫn không thể hóa giải được mâu thuẫn cùng phu nhân nhà mình, chắc chắn một nửa công lao thuộc về tên ngốc trợ thủ này.

“Rõ ràng biết ngươi là người do Lục Gia sắp xếp, nhưng phu nhân vẫn yên tâm dùng ngươi, lại còn cho ngươi thân cận bên nàng như vậy, điều ấy có nghĩa là từ lâu nàng đã không còn giận Lục Gia nữa rồi!”

Lúc này, Thanh Chi mới dần thấu hiểu được tầng ý nghĩa sâu xa kia.

Đúng vậy, phu nhân biết rõ nàng ấy là người của Lục Gia, nhưng vẫn thu nhận. Biết rõ chủ ý không cho nam nhân bén mảng đến tiệm sách là của Lục Gia, phu nhân vẫn ngầm đồng thuận. Biết rõ lão gia đã an bài người bảo hộ xung quanh, nhưng phu nhân vẫn giả vờ không hay biết...

“Không đúng, nếu không còn giận chủ tử nữa, vậy tại sao phu nhân không chịu dọn về nhà cũ để ở cùng chủ tử?”

“Chủ tử nhà ngươi đã đích thân tới nghênh đón nàng chưa? Hắn mời nàng hồi phủ bằng cách nào? Liệu có chân thành chăng?”

Thanh Chi ngây ngốc đứng yên.

Đúng vậy, dường như chẳng hề có chút thành ý nào. Tuy mọi người đều biết chủ tử vô cùng mong muốn phu nhân dọn về, cùng hắn bắt đầu lại một lần nữa, nhưng nói một cách nghiêm túc, chủ tử chưa từng một lần tự mình tới đón nàng ấy.

Nhưng chuyện đó cũng có nguyên nhân riêng.

“Là bởi vì phu nhân không muốn gặp hắn, phu nhân còn không cho hắn cơ hội nhận lỗi, làm sao hắn có thể đón nàng ấy về được?”

Lê Tường đau đầu xoa xoa trán. Ta không rõ nên cảm thán Thanh Chi quá mức đơn thuần, hay nên chê cười Tần Lục kia quá đỗi thành thật đây?

“Phu nhân nói không gặp thì hắn liền bỏ đi ư? Tại sao chủ tử nhà ngươi lại chẳng có chút quyết tâm nào như vậy? Ngươi cũng không biết đưa đẩy một chút ư? Bảo hắn lên lầu nhận lỗi, nhận sai đi! Nếu vẫn không được, hãy bảo hắn thổ lộ đi! Nếu chịu khó rơi lệ một chút, chắc chắn hiệu quả sẽ tăng thêm mấy phần.”

Liễu Kiều chính là một cô nương từ nhỏ đã được người ta nâng niu trong lòng bàn tay. Việc nàng ấy thương tâm khổ sở, suy cho cùng, chỉ đơn giản là tiếc nuối một mảnh nhiệt tình đã bị nàng ném cho ch.ó ăn.