Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 156



Mặc dù sau này, Liễu Kiều có nghe người bên cạnh thuật lại Tần Lục đã hối hận ra sao, hắn thừa nhận mình yêu thích nàng ấy nhường nào, nhưng những lời người khác nói thì có ích lợi gì? Người ngoài có nói ngàn lần vạn lần cũng không bằng Tần Lục tự mình đứng trước mặt nàng ấy mà thốt lên một câu: 'Ta yêu nàng'.

Nếu Tần Lục có thể xem hai tập thoại bản về bậc thiếu chủ bá đạo, phỏng chừng hắn sẽ hiểu mình nên hành động như thế nào.

“Nếu chủ tử nhà ngươi cứ tiếp tục rụt rè sợ hãi như vậy, chờ tới khi phu nhân quen với cuộc sống hiện tại, cảm thấy bản thân mình không cần có hắn nữa, có khi nàng sẽ thật sự dứt khoát hòa ly, tự mình làm chủ nhân cuộc đời đó.”

Thanh Chi: “!!!”

Nghe xong tất cả những lời này, trong đầu Thanh Chi rối thành một mớ bòng bong. Một đống lời nói của Lê Tường cứ nghẹn trong tâm trí nàng ấy, mãi cho tới khi đi về gần tới tiệm sách, mọi suy nghĩ mới được nàng ấy sắp xếp lại gọn gàng. Tuy lời lẽ của Tương nha đầu có phần khó nghe, nhưng ngẫm lại quả thực rất có đạo lý!

Không được, nàng ấy phải lập tức đem chuyện này thuật lại cho chủ tử!

Tiễn Thanh Chi rời đi, Lê Tường uống hết một bình nước mới cảm thấy đỡ khô cổ họng. Đang định đi dọn dẹp phòng bếp, lại thấy biểu tỷ đã xắn tay áo lên, bắt đầu công việc.

“Biểu muội, cô cô đã ngồi cả một ngày để nhóm bếp, chân cẳng nhất định không thoải mái, ngươi đun chút nước ấm mang lên cho nàng ngâm chân đi. Việc dọn dẹp phòng bếp cứ giao cho ta lo liệu.”

Ý tưởng này không tồi, Lê Tường lập tức đổ nước ấm bưng lên lầu.

Nàng vừa rời đi, Quan Thúy Nhi đã thu dọn cơm thừa canh cặn trong nhà. Trước đó, nàng ấy đã phân loại mấy thứ như lá rau, vỏ trái cây... vào trong thùng nước vo gạo trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Như vậy, cách một tầng lá rau dày, thức ăn sẽ được ngăn cách ở bên trên, không đến mức bị lẫn lộn cùng một chỗ với nước canh bẩn bên dưới. Nếu hôm nay lại có người đói khổ tới kiếm ăn, thì đồ ăn sẽ sạch sẽ hơn một chút.

Bản thân Quan Thúy Nhi vốn là người nghèo khó, nàng ấy chưa từng nghĩ tới chuyện lén mang đồ trong nhà cô cô đi tiếp tế cho người khác.

Nhưng những thứ cơm thừa canh cặn này chỉ có một kết quả là đem đổ cho heo ăn, nay cho người khác cũng không sao cả. Nàng ấy có lòng thương người, nhưng chỉ có thể cố hết sức để đồ ăn được sạch sẽ hơn mà thôi.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa chỗ cơm thừa canh cặn, nàng ấy vừa định xoay người trở về phòng bếp, nhưng không hiểu nghĩ tới điều gì, lại lấy ra một thứ hơi cứng trong lòng, sau đó bỏ lên đống cơm đó.

Đây là ba miếng bánh hoa quế lần trước biểu muội đã cho nàng ấy, khi chúng nguội đã trở nên cứng nhắc như đá. Chẳng qua, dù chúng đã cứng lại rồi, nàng ấy cũng chỉ mới ăn được hai miếng. Miếng còn lại này, nàng ấy đang chuẩn bị để dành ngày mai thưởng thức.

Quả nhiên là điểm tâm do vị Liễu phu nhân kia làm, toàn dùng những nguyên liệu thượng hạng, vậy nên miếng bánh hoa quế này vừa ngọt vừa thơm, ăn xong một miếng, dư vị vẫn đọng lại mãi trong khoang miệng, cả ngày vẫn ngân nga không ngớt, tâm tình cũng vui vẻ trọn vẹn.

“Chỉ còn lại một miếng cuối cùng này, coi như tặng cho ngươi đi, người xa lạ. Hy vọng sau khi ngươi ăn xong, cuộc đời ngươi sẽ ngọt ngào hơn một chút.”

Quan Thúy Nhi buông bánh kê gạo xuống, lúc này mới quay vào phòng bếp quét dọn. Rất nhanh sau đó, Lê Tường cũng đi xuống, hai tỷ muội cùng nhau lau chùi, quét tước, bận rộn xong mới lên lầu nghỉ ngơi.

Khoảng nửa canh giờ sau, vẫn là bóng dáng lén lút quen thuộc đi tới bên cạnh thùng nước gạo của Lê Gia Tiểu Thực. Hắn vừa duỗi tay ra đã sờ thấy miếng bánh hoa quế kia. Nhưng khi c.ắ.n một miếng, hắn lập tức sững sờ.

Có lẽ là chợt nghĩ tới điều gì, hắn ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai một lát, sau đó lặng lẽ đặt nửa chiếc bánh mì vừa ăn vào trong áo ngực, rồi lại tiếp tục tìm kiếm lương thực.