Ngũ lão tứ rúc vào phía sau đống củi, chuẩn bị ngủ tiếp, dù sao lúc thuyền của Đại Giang thúc muốn rời bến, Kiều thị nhất định sẽ qua đây hò hét gọi hắn dậy.
Rốt cuộc, một ngày vẫn được hai mươi đồng bối, bà ta vẫn luyến tiếc không nỡ bỏ đi.
Chẳng qua hôm nay Lê gia lại nấu món gì vậy? Thật thơm nha...
“Thơm quá! Tường Nhi con nấu món gì vậy?”
Quan thị chỉ nhìn thấy nắp bình gốm hơi phì phì ra một chút hơi nóng, mùi hương này có chút quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ, trong lúc nhất thời nàng không thể đoán ra nổi đó là món ăn gì.
“Là cá diếc đó, lẽ nào nương đã quên? Ta đã xin phép người buổi sáng nay được hầm nó rồi cơ mà.”
Lê Tường vén nắp bình, lộ ra món canh cá đang tỏa hơi nóng hổi. Canh đã được ninh nhừ đủ độ, nước dùng trắng ngần như màu sữa.
“Này…… Đây là canh cá sao???”
Quan thị lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi. Trước đây bà cũng từng nấu canh cá diếc hạt dưa, nhưng món canh đó đâu có màu sắc như thế này.
“Ừm… ngửi kỹ thì đúng là có mùi của cá diếc hạt dưa, nhưng màu sắc này hơi kỳ lạ.”
“Nương, người cứ yên tâm đi. Đây đúng là cá diếc hạt dưa, chẳng qua trước khi nấu, ta đã bỏ nó vào trong du mỡ chiên vàng, cho nên canh mới có màu trắng sữa như vậy.”
“Du…… Dầu mỡ ư?!”
“Vâng, vâng ạ!” Dứt lời, Lê Tường cầm chiếc muỗng ra múc một chút canh nếm thử, đoạn đưa tới trước mặt mẫu thân: “Nương, người nếm thử xem?”
Nữ nhi đã đưa muỗng canh tới tận miệng, cho dù Quan thị có tiếc rẻ chút du mỡ hiếm hoi kia đến mấy, bà cũng chỉ có thể phối hợp há miệng nếm một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ưm! Thật là ngon!”
Tuy rằng dùng cá diếc nấu canh bao giờ cũng có vị tươi ngon hơn những loại cá khác, nhưng món canh cá nữ nhi bà nấu lại có vị tươi ngon hơn hẳn bình thường, sự khác biệt này quả thực kinh người.
Lẽ nào lại là do chút dầu mỡ kia tạo nên?
Mặc dù trong lòng Quan thị vẫn còn tiếc rẻ, nhưng khi nhìn nữ nhi uống canh một cách thỏa mãn, bà lập tức dẹp bỏ hết mọi nỗi đau lòng.
Nữ nhi lớn đến chừng này, trước nay chưa từng yêu cầu phụ mẫu bất cứ thứ gì. Bây giờ nàng chỉ dùng một chút du mỡ thôi mà, dù sao cũng ăn vào bụng người nhà, muốn ăn vậy cứ ăn đi.
Cả gia đình vô cùng vui vẻ mãn nguyện ăn xong cơm sáng, sau đó mới bước lên thuyền.
Trước khi đi, may thay Lê Tường còn nhớ ra chỗ tim heo, phổi heo vẫn còn đặt trong tủ bát. Chỉ là lúc này nàng không có thời gian xử lý, đành phải dặn dò nương ở nhà cắt tim heo phổi heo ra, ngâm vào nước cho tan hết huyết dịch bên trong. Sau đó chờ buổi chiều khi nàng trở về sẽ tự mình xử lý.
Quan thị đồng ý liên tục, còn cẩn thận ghi nhớ những lời nữ nhi dặn dò. Bà không hề hoài nghi về trù nghệ của nữ nhi, bởi lẽ thời gian hai mẫu tử họ ở chung quá ít ỏi, trong khi nàng lại có nhiều thời gian ở bên ngoài. Thế nên, nữ nhi đã gặp gỡ ai, học được năng lực gì bên ngoài, bà cũng chẳng rõ.
Vả lại, hiện giờ bà cũng chẳng còn đủ hơi sức để lo lắng quá nhiều chuyện trong gia đình, bà chỉ cần chăm sóc cẩn thận cho cơ thể của mình, đừng liên tục phát bệnh làm liên lụy tới trượng phu và hài tử là được.
Sau khi tiễn trượng phu và nữ nhi rời đi, bà xoay người bước vào nhà bếp, dựa theo biện pháp nữ nhi vừa nói bắt đầu sơ chế tim heo phổi heo.
Sáng hôm nay Lê Tường được ăn no nên tâm tình cũng trở nên cực kỳ thoải mái. Khi nhìn thấy Ngũ lão tứ lên thuyền, nàng còn chủ động chào hỏi hắn, giống như đã quên mất chuyện buổi chiều hôm qua rồi.
Ngũ lão tứ cũng làm như không có chuyện gì xảy ra giữa hai người, chỉ không lạnh không nhạt đáp lại một tiếng "Tường muội muội", rồi lập tức bước thẳng ra đuôi thuyền.
“Đại Giang thúc, ba ngày sau là đại thọ tám mươi của Giang lão gia tử phú hộ trấn trên đấy.”