“Ta đã thấy Giang gia treo bố cáo ở bến tàu. Bọn họ nói nếu có bất kỳ loại nguyên liệu nấu ăn thủy sản nào mới lạ, đều có thể trực tiếp mang tới Giang phủ, bọn họ sẽ thu mua với giá cao. Nếu ngươi có đ.á.n.h bắt được, đừng vội mang tới bến tàu bán, cứ mang tới Giang phủ, nói không chừng có thể bán được với giá cao gấp đôi.”
Nghe xong trong nháy mắt Lê Giang đã nhớ tới con cá trê vàng hắn vừa bán ngày hôm qua, sau đó liền không khỏi sinh lòng hối hận.
Con cá trê vàng sáu cân kia cũng được coi là một loại nguyên liệu hiếm có, nếu mang tới Giang phủ ít nhất cũng bán được hơn trăm. Càng nghĩ, hắn lại càng thấy tiếc nuối khôn nguôi…
“Đa tạ ngươi, tứ oa, ta nhớ kỹ rồi, có thứ tốt khẳng định sẽ đưa đến Giang phủ bán.”
Sau đó hai người bọn họ còn nói thêm điều gì đó nữa, nhưng Lê Tường không còn tâm tình để nghe nữa, lúc này tràn ngập trong đầu nàng chính là những lời hồi nãy Ngũ lão tứ nói.
Nàng nghe ra ý tứ trong lời hắn nói là hắn biết chữ!
Lê Tường có chút mặt ủ mày ê gục mặt xuống chậu mồi câu cá, bởi vì nàng vừa mới hồi ức lại một chút về văn tự của thế giới này, nhưng trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng! Nguyên thân này chẳng biết một chữ nào hết, ngay cả thứ đơn giản nhất là một, hai, ba cũng không biết!
Nàng nên làm gì mới đúng đây……
Nàng quá hiểu tầm quan trọng của việc biết chữ. Không hiểu văn tự thời đại này chẳng khác gì người mù dò đường, dẫn tới rất nhiều chuyện sau này nàng sẽ không có cách nào thực hiện được.
Trong tương lai, khi nàng muốn làm về phương diện ẩm thực, ít nhất cũng phải biết số học. Bây giờ ngay cả mấy số một, hai, ba cũng không biết, thì buôn bán kiểu gì đây?
Lê Tường c.ắ.n môi cân nhắc một hồi lâu. Nàng là một cô nương, lại là một phần lao động trong nhà, tuyệt đối không thể tới trường học được. Vậy chỉ còn cách tìm một người biết chữ, nhờ họ dạy nàng thôi.
Ngũ lão tứ? Hiện nay trong số những người nàng quen biết, hắn chính là người thích hợp nhất, nhưng dường như tính tình của hắn rất lạnh lùng, không thích làm quen với người khác. Nhờ hắn dạy, chưa chắc hắn đã chịu.
Nhưng mà ngoại trừ hắn, nàng chẳng tìm được ai khác đủ khả năng dạy nàng cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dọc theo đường đi, Lê Tường cũng chưa nghĩ ra cách nào hay để nhờ hắn giúp đỡ cả, vì vậy nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngũ lão tứ nhảy lên bờ rời đi.
“Cha, người nói này Ngũ…… Tứ ca, làm sao hắn biết chữ vậy?”
“Biết chữ sao? Nghe hắn nói, dường như là học được từ một đốc công. Tiểu tử này còn khá thông minh, có chút năng lực đấy.”
Lê Giang đ.á.n.h giá Ngũ lão tứ kia rất cao.
“Đáng tiếc việc nhà quá phức tạp, bằng không tiểu tử này đã sớm lo liệu xong xuôi hôn sự rồi.”
Lê Tường lặng thinh.
Chỉ cần nghe phụ thân nhắc một chút tới chuyện hôn nhân, nàng lập tức không dám thốt thêm lời nào, chỉ sợ sau khi phụ thân bàn xong hôn sự của người khác, sẽ chuyển sang lo liệu hôn sự cho nàng.
Hai cha con lại bắt đầu bận rộn làm việc.
Đáng tiếc vận khí hôm nay không bằng hôm qua, chỉ vớt được vài con cá mè, cá diếc tầm thường, ước chừng chỉ bán được khoảng hai mươi văn tiền.
Mắt thấy rất nhanh đã đến giữa trưa, lại một bữa cây đậu nành luộc và nước đun sôi để nguội. Lê Tường lại đưa mắt nhìn mấy con cua lông ở bên cạnh, hiện giờ chúng đã được nàng rửa thật sạch sẽ.
Nàng đang ngồi xổm trên sàn thuyền, ngăn cách với đuôi thuyền nơi phụ thân nàng an tọa bằng một khoang riêng, chắc chắn ở vị trí đó, phụ thân sẽ chẳng thể nhìn thấy nàng đang bày vẽ những gì.
Nàng nghĩ một chút, rồi dứt khoát lặng lẽ mang chiếc lò than nhỏ trong khoang thuyền ra.
Bình thường chiếc lò than nhỏ này chỉ dùng để đun nước sôi, hoặc vào lúc trời lạnh, có thể mang nó ra hâm nóng cơm nguội. Vừa vặn bây giờ, nàng có thể dùng nó để luộc mấy con cua này.