Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 190



Tảo tía thu hoạch lần đầu! Loại này không chỉ có giá trị dinh dưỡng phong phú, ăn lại vô cùng ngon miệng, quả đúng là vật phẩm quý hiếm. Hai mắt Lê Tường lập tức sáng rực, nàng gật đầu nói: “Ta muốn xem, mau lấy một ít ra cho ta xem qua.”

Tiểu nhị kia lập tức chạy ra trước sảnh báo lại một tiếng, sau đó ôm theo một chiếc rương quay trở vào. Mở rương ra bên trong còn có một bao tải đựng hàng nữa, khi cởi bao tải mới thấy tảo tía đã được ép thành từng phiến mỏng.

Kỳ thực, vừa khi hắn mở bao tải, Lê Tường đã ngửi thấy mùi hương nồng đậm của tảo tía. Đúng là hương vị nàng cảm nhận được trên phố ban nãy nhưng lại không kịp nhớ ra tên. Nàng nhìn kỹ, xác nhận đây đúng là tảo tía thu hoạch lần đầu, phiến lá nhỏ nhắn, tinh tế, hương vị lại càng thêm thơm nồng.

“Tảo tía này quả không tồi, giá cả thế nào?”

“Cô nương đây thật tinh tường, loại thu hoạch lần đầu này tốt hơn hẳn những lần sau rất nhiều. Mỗi cân chỉ tính 30 đồng bối.”

30 đồng bối, thoạt nghe có vẻ là một khoản lớn, nhưng một cân tảo tía phơi khô chính là cả một tảng lớn, có thể dùng được rất lâu. “Cho ta lấy một túi, tổng cộng hai cân.”

Lê Tường thanh toán tiền bạc rất sảng khoái, sau đó quay đầu lại bắt đầu đ.á.n.h giá những loại hải sản khác trong cửa hàng.

Hàu biển khô coi bộ không tệ, giá cả cũng phải chăng, một cân chỉ tám đồng bối, nàng lập tức mua năm cân; tôm khô cũng rất tốt, lại mua thêm năm cân nữa. Quanh đi quẩn lại vẫn không thấy sò khô, nhưng nàng lại bị một thứ khác hấp dẫn.

Đó chính là bào ngư khô! Hơn nữa lại không phải loại nhỏ bé tí ti, tầm thường!

Hầu hết đều là loại bào ngư tứ đầu, phẩm chất bề ngoài rất đáng khen. Nhưng loại bào ngư thế này chắc chắn giá thành sẽ không hề rẻ.

Nghĩ đến đây, Lê Tường không nén nổi lòng, bèn tiến lại hỏi tiểu nhị. Kết quả tiểu nhị nói mỗi cân bào ngư chỉ có giá 30 đồng bối. Mức giá này quả thực là cực kỳ ưu đãi so với dự đoán của nàng. Quá rẻ, nếu không mua thì đúng là ngốc nghếch!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cho ta mười cân!”

Tiểu nhị lập tức cười híp cả mắt, vị khách nữ này quả là người hào phóng! Sau đó hắn không nói thêm lời nào, chỉ vội vàng chạy đi gói tất cả hàng hóa mà vị nữ khách này vừa đặt mua. Tổng giá trị được tính là 460 đồng bối.

“Cô nương, tổng cộng là 460 đồng bối. Chẳng qua hiện tại trong tiệm có hoạt động ưu đãi, nếu mua đủ 500 sẽ được khấu trừ 40 đồng. Ngài xem có ưng ý loại hàng hóa nào nữa không thì mua cho đủ 500 đi?”

Đã lâu rồi Lê Tường chưa từng nghe đến loại hình chiết khấu thế này. Không hiểu sao, vừa nghe thấy, nàng lại thấy vô cùng thân quen. Nàng lập tức quay người vào chọn thêm hai cân tôm nữa. Tổng số hàng hóa vừa vặn năm trăm văn tiền, liền được giảm bớt bốn mươi văn.

Mang sọt hàng nặng trịch đầy ắp trên lưng, ra khỏi cửa hàng, lòng nàng không khỏi đau xót cho túi tiền của mình. Hơn bốn trăm văn tiền, chỉ đi một vòng đã tiêu sạch. Quả nhiên là phung phí tiền bạc quá mức!

Vừa mới ra khỏi nhà đã tiêu nhiều như vậy, nhưng những thứ cần mua thì lại chưa xong. Lê Tường cõng giỏ tre đi ngang qua tiệm lương thực, mua đủ các loại gia vị cần thiết, lại tốn thêm gần hai trăm văn tiền nữa.

Lần này thì hay rồi, vừa ra ngoài một chuyến đã tiêu tiền tới mức nàng thực sự đau lòng. Vì vậy, vốn dĩ còn muốn đi dạo phố thêm lát nữa, nhưng ngẫm lại nếu tiếp tục loanh quanh, e rằng túi tiền đã teo tóp của nàng sẽ sạch bách.

Lê Tường tiếc tiền tới mức xót xa, đang chuẩn bị cõng giỏ tre lên bè về nhà. Nhưng lúc đi ngang qua Cửu Phúc trà lâu, nàng lại nhìn thấy Chưởng quầy Miêu đang chỉ huy tiểu nhị treo dải lụa đỏ trước cửa, khuôn mặt ngập tràn niềm vui sướng. Lâu rồi không gặp, không biết hắn có chuyện vui gì đây?

Nếu đã gặp, nàng không tiện cứ vậy mà lướt qua, cho nên dứt khoát tiến lên chào hỏi Chưởng quầy Miêu.

“Chưởng quầy Miêu, ngài đang bận gì thế?”